Chương trước
Chương sau
Hôm sau, khi mọi người dậy thì Diệp Phàm đã làm bữa sáng xong rồi.
“Diệp Phàm, hôm qua cậu đi đâu, chẳng lẽ cậu không biết hôm nay là ngày gì sao?”, Lưu Tú Cầm bước tới, vừa ăn vừa mắng Diệp Phàm.
Diệp Phàm sửng sốt, anh quay đầu nhìn Hàn Tuyết.
Lưu Tú Cầm vỗ bàn thật mạnh, tức giận nói: "Đồ vô tích sự, hôm nay là sinh nhật của bà ngoại Tiểu Tuyết, ngày quan trọng như thế cậu cũng dám quên, tôi thấy cậu đủ lông đủ cánh, không có ai quản cậu sống buông thả quen rồi..”
"Được rồi đấy mẹ, mấy hôm này Diệp Phàm rất bận, quên thì nhắc nhở anh ấy là được”, Hàn Tuyết ở bên cạnh nói.
“Nó bận? Đàn ông ở nhà nội trợ, chỉ ăn rồi năm chờ chết mà bận cái khỉ gì... Nó là lãnh đạo hay là tổng thống? Con đừng có nói đỡ cho nó mãi như thế, đó là vấn đề về thái độ, từ trước tới nay nó chẳng hề để tâm đến bà ngoại con..”
Lưu Tú Cầm nhân cơ hội mắng chửi Diệp Phàm, Diệp Phàm cảm thấy khó chịu, nhưng đúng là anh quên mất, hôm nay là ngày gì vậy nên không giải thích gì cả.
Nhưng hiển nhiên là Lưu Tú Cầm không định bỏ qua cho anh: "Hừ, chỉ biết im thin thít, đã mua quà chưa? Bây giờ đi mua có kịp nữa không? Đúng là không làm người ta yên tâm, sao Lưu Tú Cầm này lại không có được một chàng rể hiền cơ chứ, số tôi khổ quá mà.."
"Mẹ, nói vài câu thôi là được, con đã chuẩn bị quà rồi, nếu mẹ không hài lòng thì bọn con không đi nữa!", Hàn Tuyết đập đũa lên mặt bàn rồi lạnh lùng nói.
"Con...”, Lưu Tú Cầm chỉ vào Hàn Tuyết, tức đến mức cổ tay phát run.
"Diệp Phàm, anh ăn xong thì chúng ta đi đón Tử Di". Hàn Tuyết nói với Diệp Phàm rồi đứng lên đi ra ngoài.
Diệp Phàm lau miệng, nở một nụ cười đắc ý.
Lưu Tú Cầm có mắng anh thế nào thì anh cũng chẳng bận tâm, chỉ cần Hàn Tuyết bênh vực anh là đủ rồi.
Những người khác chẳng là gì với anh hết!
Bọn họ vừa đi là Lưu Tú Cầm lập tức quăng đũa đi, bà ta nhìn Hàn Tại Dần và quát tháo: “Ông nhìn cái vẻ đắc ý của tên phế vật ấy đi! Không biết nó dùng bùa mê thuốc lú gì với Tiểu Thuyết mà con bé cứ bênh nó chằm chặp, tức chết tôi mất..”
Hàn Tại Dần cười guợng, bây giờ ông ta lại cảm thấy hâm mộ Diệp Phàm vì Hàn Tuyết bảo vệ anh như thế.
Đã kết hôn với Lưu Tú Cầm mấy chục năm rồi, nhưng ông ta chưa bao giờ được bà ta bênh vực một lần nào.
“Sao không nói gì hả? Ông cũng là cái đồ vô dụng, làm người lớn mà không biết dạy thằng đó tôn kính tôn trọng và nghe lời bố mẹ sao?", Lưu Tú Cầm lại mắng Hàn Taị Dần xa xả.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Mẹ kiếp, dạy nó hèn nhát như tôi à? Bị một mụ đàn bà đanh đá bắt nạt, chẳng có chút tôn nghiêm nào hết.." Hàn Tại Dần giận dữ gào thét trong lòng, chỉ có điều ông ta chẳng dám nói ra, nếu không thì chắc chắn là mặt ông ta sẽ sưng vù lên cho mà xem.
Sau khi đón Hàn Tử Di, Diệp Phàm và Hàn Tuyết cùng vợ chồng Lưu Tú Cầm đi về phía ngoại thành.
Quê của Lưu Tú Cầm không phải ở thành phố Cảng, mà là ở một huyện tên là Đan Thành cuối thành phố Cảng.
Tuy nói là huyện, nhưng mức độ phát triển đã vượt qua một số thành phố cấp thấp ở Tây Bắc rồi.
Trên đường đi, Hàn Tử Di cứ líu ríu không dứt miệng, cảm giác rất vui vẻ.
Hơn hai tiếng sau, chiếc xe xuống cao tốc, chạy theo hướng tới nhà họ Lưu.
Nhà họ Lưu cũng được coi là một gia tộc lớn trong huyện Đan Thành, sở hữu một chuỗi các siêu thị, vào thời điểm hưng thịnh nhất, bọn họ có những mấy siêu thị quy mô lớn ở thành phố Cảng.
Nếu không thì người lớn lên dưới huyện như Lưu Tú Cầm cũng không quen được với cậu ấm nhà giàu như Hàn Tại Dần.
Chỉ có điều nhà họ Lưu từng xuất hiện một kẻ phá sản, mang mấy siêu thị cỡ lớn ở thành phố Cảng ra đặt cược.
Đến mức đã bán vài siêu thị đi để gán nợ rồi mà vẫn còn nợ không ít tiền, từ đó nhà họ Lưu bị tổn thất nặng nề, phải rút về dưới huyện.
Sắp đến nhà họ Lưu, Lưu Tú Cầm dặn là bọn họ sẽ đi đằng trước, còn Diệp Phàm thì đi đằng sau.
Hai chiếc xe tiền triệu nối đuôi nhau khiến Lưu Tú Cầm vô cùng kiêu hãnh, có cảm giác như áo gấm về làng.
Biệt thự nhà họ Lưu đèn đuốc sáng trưng, chữ thọ to đùng dán ngay trước cổng.
Có lẽ là bởi vì đất đai ở dưới huyện rẻ nên dù không phải gia tộc lâu đời nhưng biệt thự nhà họ Lưu cũng chẳng nhỏ hơn biệt thư nhà họ Hàn là bao.
"Ái chà, đây chẳng phải là Tú Cầm và Tại Dần sao..”, Hàn Tại Dần dừng xe lại, hai người vừa xuống xe thì có một người bà con của nhà họ Lưu đã ngạc nhiên nói.
"Chậc chậc, dì ba làm ăn khá đấy nhỉ, lái hẳn Porsche luôn..”, một cô gái trẻ tuổi nói.
"Đừng thế, bây giờ dì ba cũng coi như là người xa xỉ trong nhà họ Lưu chúng ta, là bà chủ nhà giàu rồi, ha ha..”
"Porsche gì", một người phụ nữ trung niên hỏi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Đây này, xe Porsche nhập khẩu, hơn một triệu đó" cô gái trẻ tuổi nói.
"Ôi, hơn một triệu? Đắt thế cơ á..”, người kia vừa nói vừa đi vài vòng quanh chiếc Porsche Cayenne, sau đó tới trước mặt Lưu Tú Cầm rồi hâm mộ nói: "Bây giờ Tú Cầm sang chảnh thật đó, lái xe tiền triệu luôn, xịn thật sự!”
“Cũng bình thường ấy mà chỉ hơn một triệu mà thôi, cũng chẳng đáng là bao..”, Lưu Tú Cầm cười tít mắt, nét kiêu ngạo trên mặt không thể che giấu được.
Hàn Tại Dần âm thầm dè bỉu, chỉ hơn một triệu mà thôi?
Đâu ai biết hơn một triệu này là do Diệp Phàm bỏ ra, khác với Lưu Tú Cầm, ông ta tin những gì Hàn Tuyết nói, số tiền ấy thưc sự là của Diệp Phàm.
Kể từ cái năm tổn thất nặng nề đấy, những năm qua nhà họ Lưu vẫn luôn không phát triển được, gần như chẳng có ai mua được xế hộp tiền triệu.
Nghe những lời nói hâm mộ của người khác, Lưu Tú Cầm cười tươi như hoa, đón nhận hết mọi lời tán tụng, cảm thấy kiêu ngạo vô cùng:
“Tú Cầm, sao chỉ có hai người tới, đám Tiểu Tuyết đâu?", họ hàng của nhà họ Lưu hỏi.
Còn đang nói thì đằng sau vang lên tiếng còi xe, ba người Diệp Phàm cũng tới nơi rồi.
Nhìn thấy bọn họ bước xuống từ trên chiếc BMW, mọi nguời lại bắt đầu khen lấy khen để làm Lưu Tú Cầm đắm chìm trong những lời ngợi khen.
"Tú Cầm à, chúng ta mau vào thôi, bà cụ đang chờ bên trong kia kìa..”, một người họ hàng của nhà họ Lưu tỏ vẻ thân thiết cầm tay Lưu Tú Cầm rồi định kéo bà ta vào trong biệt thự.
Thế nhưng Lưu Tú Cầm đã lẳng lặng rút tay ra, có vẻ bà ta khá khó chịu.
Hành động ấy khiến người họ hàng kia tỏ vẻ xấu hổ, trong lòng thầm mắng Lưu Tú Cầm mới phất lên mà đã dám ghét bỏ bọn họ, trong ánh mắt chỉ toàn sự ghen tỵ.
Sau khi một đoàn người vào trong, những người còn lại cũng tỏ vẻ đố kỵ
"Mẹ nhìn dáng vẻ kiêu căng của dì ba kia, dì ấy lấy đâu ra tiền để mua xế hộp tiền triệu cơ chứ?" cô gái vừa nói chính là chỉ họ của Hàn Tuyết, Viên Hà Nguyệt.
Còn người đứng bên cạnh cô ta thì tất nhiên là Lưu Thải Liên rồi kế đó là Viên Ngọc Cương.
Nghe vậy, Lưu Thải Liên cười anh nói "Còn là ai được nữa? Đương nhiên là cậu con rể Diệp Phàm mà bà ta cho là phế vật rồi. Ngoài Diệp Phàm ra thì mẹ không nghĩ ra ai có thể lấy tiền cho bà ta ta xế hộp tiền triệu, Hàn Tuyết chắc chắn là không thể rồi".
"Haizz, con cũng đoán thế, đúng là làm người ta ghen tỵ. Nhưng dì ba có con rể tài giỏi như thế mà vẫn nghĩ rằng anh ta là đồ vô dụng, đúng là nực cười thật", Viên Hà Nguyệt cảm thán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.