Chương trước
Chương sau
Đến tận khi cửa phòng họp đóng kín, Hàn Tuyết mới hoàn hồn lại, lồng ngực phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Diệp Phàm dám búng mũi cô, còn tự xưng là chồng, chuyện này chưa bao giờ xảy ra hết, đúng là càng ngày càng to gan rồi!
Thế nhưng trong lòng cô không hề cảm thấy tức giận, hơn nữa còn cảm thấy ngọt ngào.
Quán Amon Pub!
Diệp Phàm đỗ xe ở bãi đỗ ngoài quán bar, tiếng nhạc bên trong loáng thoáng vọng vào tai.
Lúc xảy ra đám cháy ở công trường phía tây thành phố, cảnh sát tìm thấy một tấm danh thiếp ở đó. Công trường khu phía tây cách quán Amon Pub khoảng hơn hai mươi cây số, công nhân sẽ chẳng chạy tới đây uống rượu hưởng thụ.
Vào trong quán bar, đâu đâu cũng toàn là những con người đang nhảy múa tưng bừng, Diệp Phàm không thể đứng lại, đi thẳng tới phía sau quầy bar.
"Thưa anh, khu vực giải trí ở bên ngoài, nơi này dành cho nhân viên trong quán", Diệp Phàm bị chặn lại.
"Video camera của quán các anh lưu được mấy ngày?", Diệp Phàm dừng lại rồi đột nhiên hỏi.
“Mười ngày”, người đàn ông nói ra theo bản năng, nhưng rồi anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, trầm giọng noi "Anh à, nếu anh là cảnh sát thì xin hãy xuất trình thẻ của mình, còn không thì hãy ra ngoài đi”.
Trong quán Amon Pub có đủ mọi loại người, khu vực đằng sau có quá nhiều bí mật, người bình thường không thể vào được.
"Tôi không phải cảnh sát, nhưng tôi muốn xem video camera của các người", Diệp Phàm nói.
“Thằng ranh, nể mặt rồi mà không biết điều, tao cho mày một cơ hội nữa, cút ngay!" người đàn ông lạnh lùng nói.
"Đắc tội rồi!"
Diệp Phàm tung ra một cú đá, người đàn ông không kịp đề phòng, cứ thế bị anh đá bay.
Trong phòng giám sát camera có hàng loạt các tấm màn hình, cả quán bar không có một góc chết nào hết, tất cả đều hiện lên trên đó.
Cảnh tượng Diệp Phàm đá người cũng bị quay lại.
"Đù, gọi bảo vệ, có người gây chuyện", một nguời đàn ông theo dõi camera nói lớn tiếng vào bộ đàm.
Lúc này, Diệp Phàm đã rảo bước vào bên trong rồi.
Xoẹt!
Một đám người lao ra, tất cả đều mặc áo đen bó sát người, trông vô cùng vạm vỡ.
“Thằng ranh, mày là người đầu tiên dám tới Amon Pub này gây sự đây, đáng nể!”, một tên đầu trọc chỉ vào Diệp Phàm rồi cười gằn nói.
“Tôi muốn xem video camera của các người, xin hãy phối hợp với tôi", Diệp Phám thản nhiên nói.
"Phối hợp cái con mẹ mày, thịt nó!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tên đầu trọc quát ầm lên, đám người đô con ấy cũng gào thét xông về phía Diệp Phàm.
"Haizz, sao lại không chịu phối hợp cơ chứ!"
Diệp Phàm thở dài, nhưng hành động tại cực kỳ nhanh chóng.
Anh bật chân rồi xoay tay, đương đầu với đám người đô con ấy.
Diệp Phàm chộp lấy cánh tay của một tên rồi quăng ra ngoài, khiến một đám người đổ rạp.
"Tên này đáng gờm đấy, các anh em, lấy vũ khí ra”, tên đầu trọc hô lên, cầm tuýp sắt lao về phía Diệp Phàm.
Chỉ có điều là hắn ta lao lên nhanh, bay đi cũng nhanh không kém.
Băng Quyền!
Diện Phàm chùng gối xuống, hai bàn tay nắm chặt, sau đó bỗng bật thẳng vào người tên đầu trọc.
Anh không thể dừng tay lại, mười mấy tên lần lượt bị anh đánh gục, chỉ chưa tới năm tên còn đứng.
Mấy tên đó vây quanh tên đầu trọc, run rẩy nói: "Đại ca., đại ca, làm sao bây giờ, chúng ta không đánh lại nó.."
Tên đầu trọc lau vết máu trên khóe môi đi thì hằn giọng nói: "Người anh em này, quán Amon Pub của chúng tôi là sản nghiệp của Hiệp hội thương mại Lục Hợp, cậu tới đây gây sự, không sợ có ngày mất xác dưới biển sâu sao?"
"Hiệp hội Thương mại Lục Hợp?"
Diệp Phàm lắc đầu, trên môi mang theo nụ cười.
Người ta vẫn nói Hiệp hội Thương mại Lục Hợp khống chế hầu hết các quán Pub ở thành phố Cảng, trước kia anh còn không tin, bây giờ xem ra là thật rồi.
Chỉ có điều, anh sẽ sợ Hiệp hội thương mại Lục Hợp sao?
"Vậy thì tốt, gọi điện thoại cho Lý Thế Hằng, nói Diệp Phàm đang chờ ông ta ở đây", Diệp Phàm nhìn đồng hồ rối nói: "Trong vòng ba mươi phút mà ông ta không tới thì đừng tới nữa".
Dứt lời, Diệp Phàm đi tới bên cạnh kéo ghế ra rồi thản nhiên ngồi xuống.
Tên đầu trọc cười gằn, hắn ta đã từng gặp những kẻ thích ra vẻ ta đây rồi, nhưng chẳng có ai ra vẻ ta đây đến mức này hết.
Hắn ta lấy điện thoại gọi điện cho Lý Thế Hằng. Vừa nối máy là hắn ta lập tức nói: "Sếp Hàng, có người tới phá quán, anh em ở đây không đủ người, tất cả đều bị thương.."
Ở bên kia, Lý Thế Hằng nghe vậy tức đến mức chửi thề liên tục. Hôm qua mới bị Diệp Phàm đánh cho một trận, bay mất miếng ngọc hai triệu, hôm nay lại có kẻ tới phá quán, muốn chết có đúng không?
Tên đầu trọc tắt máy rồi lạnh lùng nói với Diệp Phàm: “Thằng ranh, đúng là mày đánh đấm được đấy, mày đánh dược mười người, hai mươi người, nhưng mày có thể đánh được một trăm người, hai trăm người không? Lát nữa sếp Hằng tới, mong là mày đừng có quỳ xuống"
"Ha ha, tự cho là mình thông minh lắm đấy!"
Diệp Phàm lắc đầu. Tên đầu trọc cố tình không nhắc tới tên anh, anh đã có thể tưởng tượng ra được rằng Lý Thế Hằng sẽ bất ngờ thế nào khi nhìn thấy anh rồi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Diệp Phàm ngồi trên ghế, trước mặt anh còn có mấy đĩa hoa quả, thế là anh thong thả cấm lấy ăn.
Tên đầu trọc cảm thấy hậm hực không thôi, bị đánh mà còn phải hầu hạ người ta nữa.
Không bao lâu sau, bên ngoài vọng lại tiếng bước chân. Cùng lúc đó, một tiếng quát phẫn nộ vang lên: "Đầu trọc, kẻ nào dám phá quán của tao? Tao phải đánh chết nó!”
"Đại ca, chính nó đấy ạ, dóc thịt nó cho chó ăn đi!", tên đầu trọc chạy tới, chỉ vào lưng Diệp Phàm rối quát tháo.
Nhìn người mà tên đầu trọc đang chỉ Lý Thế Hằng bỗng hơi sửng sốt, sao ông ta cảm thấy bóng lưng này quen thế nhỉ?
Lúc này, Diệp Phàm xoay người lại, thản nhiên cười nói: "Lý Thế Hằng, ông có chắc là định đánh chết tôi không hả?"
Lại là khuôn mặt này! Lý Thế Hằng lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt rồi vội vàng nói: "Tôi tôi.. Cậu Diệp, tôi không biết là cậu tới, làm sao tôi dám cơ chứ”.
Đậu má, hôm qua bị Diệp Phàm thọc cho một nhát, ông ta vẫn đang đau vãi nồi đây này!
Nhưng cũng may là Diệp Phàm chỉ làm ông ta bị thương da thịt chứ không làm ông ta tàn phế luôn, ít nhiều gì ông ta cũng thấy cảm kích.
Thái độ của Lý Thế Hằng khiến tên đầu trọc sợ đến mức đứng hình.
Lý Thế Hằng cung kính gọi người ta là cậu Diệp, hắn ta nhớ ở thành phố Cảng có gia tộc lớn nào họ Diệp đâu?
"Ha ha, tên tay sai này của ông còn muốn dóc thịt tôi cho chó ăn kìa...”, Diệp Phàm chỉ vào tên đầu trọc nói.
"Bốp!"
"Mẹ kiếp, tao sẽ dóc thịt mày cho chó ăn trước đấy, thằng khốn! Mau quỳ xuống trước mặt cậu Diệp đi", Lý Thế Hằng vừa tát vừa mắng.
Tên đầu trọc cảm thấy ấm ức, nhưng hắn ta vẫn nhanh chóng quỳ phịch xuống đất: "Câu Diệp, tôi sai rồi, xin cậu hãy tha cho tôi".
Diệp Phàm xua tay: "Chỉ đùa thôi mà, tôi tới là để xem video camera”.
Mọi người đồng thời giật giật khóe môi, chỉ đùa thôi mà? Đùa mà banh chành thế này, tưởng hôm nay là ngày cá tháng tư chắc!
Diệp Phàm không đôi co gì nhiều, anh nói ra yêu cầu của mình với Lý Thế Hằng.
Có Lý Thế Hằng ở đây, đám đàn em làm việc rất hiệu suất, chưa đến mười phút sau, một đoạn video đã xuất hiện trên màn hình.
Nhìn bóng người quen thuộc ấy, Diệp Phàm cười lạnh nói: "Hàn Bách Hào ơi là Hàn Bách Hào, đúng là mày thật rồi.
"Tìm xem thằng đó giao dịch với ai".
Hình ảnh thay đổi, chuyển sang cảnh Hàn Bách Hào quẳng ra một chiếc túi đen, để lộ ra những tập tiền một trăm tệ.
Tên đó là ai? Có thể tìm ra hắn được không?", Diệp Phàm chỉ vào người đã giao dịch với Hàn Bách Hào và hỏi.
"Cậu Diệp, tôi biết, đó là một thằng côn đồ, đã từng vào tù rất nhiều lần, đám xã hội đen gọi nó là anh Lang. Hắn ta thường xuyên tới chỗ chúng tôi chơi bời, cũng có một đám đàn em, nhưng chẳng là cái thá gì sất", tên đầu trọc ở bên cạnh vội vàng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.