Chương trước
Chương sau
Điện thoại vẫn đang ở trong trạng thái nối máy, Lưu Tú Cầm thấy vậy liền lộ ra một tia vui vẻ, hiển nhiên việc Diệc Phàm làm như vậy khiến bà ta rất hài lòng.
Nhưng mà tất nhiên bà ta sẽ không cảm thấy biết ơn Diệc Phàm mà chỉ mở miệng nói: "Nếu như Ngọc Cương vì không được nhận vào tập đoàn Hoàng Minh mà tới đây kiếm chuyện thì cậu tự đi mà giải quyết, tôi không biết đâu đấy".
Hàn Tuyết nghe vậy thì tức lập tức không vừa ý nói: "Mẹ, mẹ nói như vậy..."
Lưu Tú Cầm vẫy vẫy tay rồi đi về phía phòng ngủ của bà ta: "Thôi thôi, mẹ mệt rồi,đi nghỉ đây..."
Hành động không biết xấu hổ này của Lưu Tú Cầm khiến Hàn Tại Dần cũng thấy xấu hổ thay, ông ta vội vàng đứng dậy đi vào phòng.
Chỉ còn lại hai người Diệc Phàm và Hàn Tuyết trong phòng khách, Diệc Phàm tắt điện thoại, anh chợt thấy Hàn Tuyết không nói gì chỉ đang nhìn chằm chằm mình.
Cứ thế 5 phút trôi qua, anh bị gì đến mức lông tơ dụng cả lên, đánh cười xòa:"Tiểu Tuyết, em nhìn chằm chằm như vậy khiến anh rất hoang mang đấy".
"Vậy ư?", Hàn Tuyết ngồi xuống đôi chân trắng mịn vắt chéo, cặp mắt to tròn chăm chú nhìn vào ánh, thấy bất chợt tràn ngập khí thế một nữ vương.
Diệc Phàm bất chợt thấy run người, cũng không thể nói ra việc Vương Quân Long gọi anh ta là cậu cả nhỉ? Nếu vậy chẳng khác gì sao hỏa đâm vào trái đất, khiến người ta kinh ngạc chết mất!
Đầu anh chợt nảy số liền nói:"Thật ra là do Vương Quân Long thua rồi nên đã đồng ý cho anh chút ân tình, đây chỉ là một trong..."
Hàn Tuyết đột nhiên nổi giận, cô bất ngờ đứng dậy, một tay kéo lấy cà vạt của Diệp Phàm, tức đến nỗi ngực phập phồng:"Diệp Phàm, anh nghĩ tôi là đồ ngốc chắc, lời nói như vậy cũng có thể tin được? Người ta đường đường là cậu chủ tập đoàn Hoàng Minh lại đi nó ăn tình của anh, sao không nợ tôi luôn đi..."
Diệp Phàm hơi sững sờ, Hàn Tuyết thực sự là nhập vai nữ vương sâu quá rồi, anh vội vàng cười hoà giải:"Haha...Thực ra cũng có thể chuyển nhượng cho em một chút ân tình mà".
"Hừ, anh chắc chắn còn dấu tôi rất nhiều bí mật, mới giấu ông nội đồng ý gả tôi cho anh chắc phải có lý do nào đó, anh không nói thì sớm muộn tôi cũng sẽ tìm ra".
Hàn Tuyết tức giận nói một hơi, cô nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ kết hôn hai năm rồi vậy mà mình lại không hề biết gì về Diệp Phàm.
Thời gian bắt đầu mới kết hôn sức khỏe của Diệp Phàm luôn không tốt, chả khác gì con ma ốm cho đến gần đây mới trở nên khỏe mạnh tại giỏi.
Theo như lời Diệp Phàm thì là hồi trước một thân một mình vào núi bị dã thú hung dữ tấn công và bị thương nặng nên mới vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại chuyện này có rất nhiều điểm không hợp lý.
Ông nội Hàn Thiên Bảo vô cùng yêu thương cô, làm sao nỡ lòng gả cô cho một người đang bị thương nặng, sống trong rừng núi cơ chứ, bên trong chắc chắn phải giấu bí mật gì đó.
Diệp Phàm thấy Hàn Tuyết vô cùng tò mò về mình, anh cười gượng không biết nên giải thích thế nào.
Có điều chỉ anh mới biết tại sao bản thân mình lại vào nhà họ Hàn, tình cảnh bất đắc dĩ nên mới buộc lòng phải làm vậy thôi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Thấy Diệp Phàm không chịu nói Hàn Tuyết cũng không truy cứu nữa"Bỏ đi, hôm nay tạm tha cho anh, đi tới đi tới trường Tử Di cùng tôi ".
Diệp Phàm nhanh nhảu đáp:"Ừ ừ..."
Ra khỏi phòng, đang chuẩn bị nổ máy thì Diệc Phàm lại cười khổ.
Anh thế mà lại quên mất chuyện này, lần trước ở trong nhà hàng chiếc xe Passat của anh bị Lưu Thế Huân phá, mặc dù không nặng lắm nhưng cũng khiến cánh cửa phía sau bị bóp vào trọc mất một mảng sơn lớn.
Nhìn cửa xe như vậy thì phải cẩn thận hỏi lại Hàn Tuyết:" Tiểu Tuyết, lái xe này đi có khiến Tử Di cảm thấy mất mặt không?"
Tâm trạng Hàn Tuyết có có vẻ rất tốt" Đi thôi, chị gái đi thăm nó,nó dám à!"
Cô không ý kiến gì, anh tất nhiên ngoan ngoãn lái xe đi.
Diệp Phàm lái xe mất nửa tiếng thì tới Đại học thành phố cảng.
Một cô gái xinh đẹp mặc quần jean rách cực ngắn cùng với chiếc áo phông đã đứng chờ đợi sẵn ở cổng, thỉnh thoảng lại thu hút mấy tên con trai không khỏi ngoái đầu lại nhìn.
Hàn Tử Di được coi là Hoa khôi của trường đại học thành phố cảng, là người rất nổi tiếng ở đây.
Chiếc xe Passat từ từ đổ lại gần Hàn Tử Di, Hàn Tuyết một cửa bước xuống xe.
"Chỉ..." nhìn thấy Hàn Tuyết, Hàn Tử Di nhảy cẫng lên chạy tới ôm lấy cánh tay của cô cực kỳ mừng rỡ.
" Wở, kia chính là chị gái của hoa khôi họ Hàn, đúng là chị em sắc nước hương trời".
"Nghe nói, chị gái của hoa khôi họ Hàn là người đẹp số 1 thành phố cảng, nếu như tôi có thể cưới được chị gái cô ấy thì tổn thọ 10 năm cũng được..."
"Hừ, đừng nằm mơ nhìn thấy người đàn ông đang bước xuống xe kia chưa? Đó chính là anh rể của hoa khôi họ Hàn, hình như là một tên ở rể đấy".
"Ở rể? Đúng là mất thể diện mà...nhưng tôi cũng muốn được mất thể diện..."
Mời người xung quanh không ngừng bàn tán, ba người vừa nghe được vài câu. Tuy nhiên họ chẳng quan tâm chỉ cần không phải là lời công kích ác ý thì họ cũng lười để ý.
Chỉ có điều Hàn Tuyết không ngờ được là Hàn Tử Di lại không nổi khùng lên, phải hiểu được trước giờ Hàn Tử Di rất ghét Diệp Phàm.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Trước đây hai người bọn họ đến trường học thăm Hàn Tử Di đều để Diệp Phàm nhỏ yên trong xe không ra ngoài.
Thêm vào đó cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy Diệc Phàm cười cười nói:" Cô nhóc, gặp anh mà không chào hả?"
Hàn Tử Di cười ngọt ngào gọi: "Anh rể..."
Hàn Tuyết vươn tay sờ trán Hàn Tử Di, biểu cảm không thể hiểu nổi nói:"Trời ơi, Hàn Tử Di em uống nhầm thuốc rồi à? Đột nhiên chịu gọi Diệp Phàm là anh rể thể?"
Diệp Phàm đứng cạnh liền tỏ ra phát ý nói:"Em là vợ của anh, Tử Di là em vợ của anh, gọi anh là anh rể thì có gì không đúng? Quá là hợp lý!"
"Xuy, không đến lượt anh", Hàn Tuyết hơi đỏ mặt, mặc dù cũng chấp nhận việc anh là chồng mình nhưng nói thẳng miệng ra như vậy vẫn khiến cô cảm thấy hơi ngại ngùng.
Hàn Tuyết lấy trong túi một chiếc hộp thổ cẩm đưa cho Hàn Tử Di:"Tử Di cho em này"
"Cái gì vậy ạ?" Hàn Tử Di hảo hức nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.
Giày phút chiếc hộp vừa mở nắp, phát ra một quầng sáng màu xanh, vô cùng chói mắt.
Hàn Tử Di ngạc nhiên thốt lên:"Ôi mẹ ơi! Đây là vòng cổ kim cương xanh 7 chiếc lá..."
Hàn Tuyết cười:"Thích không?!"
Hàn Tử Di liên tục gật đầu v* kinh ngạc vừa vui mừng nói:"Ôi làm sao chỉ mua được chiếc vòng này thế, nó chỉ có ở nước ngoài thôi, đã vậy còn mở bán giới hạn nữa,mỗi chiếc đều phải đặt trước một năm".
Hàn Tử Di vui mừng quá độ, có lần cô vô tình nhìn thấy ảnh có liên quan đến chiếc vòng cổ kim cương này trên máy tính bảng, thời không kìm được yêu thích, dù nằm mơ cũng muốn sở hữu một chiếc.
Vòng cổ kim cương xanh 7 chiếc lá là sản phẩm kinh điển của thương hiệu trang sức nổi tiếng thế giới Tiffany, do nhà thiết kế tại ba Stephen dày công sáng tạo ra.
Mỗi chiếc vòng đều có giá trị trên trời, hơn nữa còn phải đợi rất lâu, nếu không hẹn trước thì có tiền cũng không mua được.
Hàn Tử Di mặc dù chết đi được những vẫn hơi lo lắng hỏi: "Chị, chiếc vòng này rất đắt, sao chị có tiền mua? Mẹ mà biết chắc chắn sẽ mắng chị đó".
Hàn Tuyết vui vẻ nói:" Mẹ không biết đâu, đây là chị nhờ một người bạn ở nước ngoài đặt giúp, tiền thì là quỹ riêng của chị chứ sao".
"Được rồi lên xe đi chị đeo lên giúp em"
Hàn Tuyết kéo Hàn Tử Di ngồi vào trong xe, chiếc vòng cổ quy giá như vậy, ngang nhiên đeo giữa đường phố đông người như vậy thì quá phổ chương, cũng không an toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.