Chương trước
Chương sau
Chính Diệp Phàm đã bảo Hàn Tuyết ở trong phòng và đừng đi ra, cô cảm thấy một phút mỗi giây trong này dài đằng đẵng như một năm vậy.
Nhưng thật lạ là cô lại tin tưởng Diệp Phàm, nghe lời anh trốn vào trong phòng.
"Đi thôi, tất cả đã có anh rồi", Diệp Phàm cười nhẹ. Trông dáng vẻ sốt sắng của Hàn Tuyết thật xinh đẹp, anh không cầm lòng được, giơ tay véo cái mũi nhỏ nhắn của cô.
“Bốp!"
Khuôn mặt của Hàn Tuyết hơi ủng đỏ, có hất tay Diệp Phàm ra rồi trợn mắt lườm anh.
"Khụ khụ, anh không kiềm chế được, chúng ta ra ngoài đi, Diệp Phàm cười gượng rồi rào bước ra ngoài.
"Hừ, đến lúc nào rồi mà còn làm bậy hả?” Hàn Tuyết phàn nàn một cầu rồi đi theo anh ra ngoài. Hành động vừa rồi của Diệp Phàm khiến cô bớt căng thẳng hơn nhiều.
“Bà nội, bà đích thân tới đây, xin bà thứ lỗi cho cháu vì đã ra muộn”, Hàn Tuyết bước ra và nói với vẻ áy náy.
“ Hừ, làm bộ làm tịch…”, Hàn Bách Hào ở bên cạnh bất mãn lẩm bẩm.
Thế nhưng chẳng có ai đáp lại gã ta hết. Bà cụ Hàn nở nụ cười rồi đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Tuyết, bà nội cũng không nói nhiều làm gì, nhà họ Hàn bị tập đoàn Hoàng Minh tấn công, cần sự trợ giúp của cháu để vượt qua nguy cơ lần này”.
"Cái gì? Mẹ à, chẳng phải tập đoàn Hoàng Minh mới hợp tác với chúng ta sao? Sao bọn họ lại tấn công chúng ta?", Hàn Tại Dần hoảng hốt nói.
"Đúng đấy mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện vậy a?", Lưu Tú Cầm nói.
"Hừ, là nhà chú làm đúng không? Cô cháu gái Hàn Tuyết của tôi đúng là lắm chiêu nhiều trò, ghi tên thương mại Thiên Bảo vào hợp đồng, khiến bác cả này phục sát đất", Hàn Húc Đông đứng cạnh nói mát.
Bà cụ Hàn không nói gì cả, chỉ híp mắt cười nhìn Hàn Tuyết.
Vợ chồng Hàn Tại Dần nghệt mặt ra, Hàn Tại Dần nói: "Anh cả ý anh là sao? Tiểu Tuyết ký hợp đồng là vì nhà họ Hàn, thương mại Thiên Bảo cái gì chứ hả?"
"Chú ba, chú đang vờ ngớ ngẩn đấy à? Chú không biết thương mại Thiên Bảo có gì khác với tập đoàn Thiên Bảo sao?", Hàn Bách Hào đứng lên, lớn tiếng nói.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Hàn Bách Hào, cậu có ý gì hả, câu giải thích rõ ràng ngay trước mặt bà cho tôi”, Lưu Tú Cầm đứng phắt dậy, bà ta tức giận nói.
"Được, thím ba cũng vờ ngớ ngẩn thì tôi sẽ nói luôn".
"Bà nội bảo Hàn Tuyết đi ký hợp đồng với danh nghĩa tập đoàn Thiên Bảo, không phải là thương mại Thiên Bảo, thế nhưng con gái cưng của thím lại sửa tên trong hợp đồng thành thương mai Thiên Bảo. Vốn đây là vụ hợp tác giữa tập đoàn Hoàng Minh và nhà họ Hàn, bây giờ lại biến thành tập đoàn Hoàng Minh hợp tác với nhà thím, Hàn Bách Hào này thật sự rất bội phục”.
“Chuyện này khiến mọi người trong nhà họ Hàn bất mãn, muốn tới kiếm chuyện với Hàn Tuyết. Vì bảo vệ Hàn Tuyết và không để những người đó tới gây sự nên bà nội mới tạm thời bảo cô ta từ bỏ chức vị người phụ trách, nào ngờ cô ta lại trả đũa, không biết ý tốt của bà nội, âm thầm thông đồng với tập đoàn Hoàng Minh để chèn ép nhà họ Hàn, thím nói xem đây có phải tội lớn không? Hàn Bách Hào tôi thật sự rất bội phục cái âm mưu và sự độc địa này đấy!"
Hàn Bách Hào phẫn nộ nói, thậm chí còn vỗ tay thật mạnh. Bà cụ không ngăn cản, cứ thế nhìn thẳng vào mắt Hàn Tuyết, như thể muốn nhìn ra điều gì đó trong mắt cô.
Những lời nói của Hàn Bách Hào làm Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm sợ đến mức muốn vãi ra quần.
Tự ý đổi hợp đồng, thông đồng với tập đoàn Hoàng Minh để chèn ép nhà họ Hàn, nếu những tội này là thật thì bọn họ sẽ bị đuổi thẳng ra khỏi nhà họ Hàn, đồng thời cũng sẽ trở thành đối tượng bị tất cả mọi người trong nhà họ Hàn khinh bỉ.
"Vớ vẫn! Hàn Bách Hào, anh toàn nói linh tinh, tôi chưa bao giờ thông đồng với tập đoàn Hoàng Minh, mà việc gì tập đoàn Hoàng Minh phải nghe lời tôi?”, Hàn Tuyết đứng bật dậy, cô nói trong sự phẫn nộ.
"Còn về chuyện hợp đồng, lúc trước tôi đưa ra cả hợp đồng của tập đoàn Thiên Bảo và công ty thương mại Thiên Bảo ra, chính tôi cũng không ngờ là bọn họ lại lựa chọn ký với thương mại Thiên Bảo, vậy nên anh nói tôi đối hợp đồng là vô căn cứ!"
Hàn Tuyết nói rằng đây là đề nghị của Diệp Phàm, nhưng không nói anh và ông chủ của tập đoàn Hoàng Minh từng qua lại với nhau, đương nhiên cũng là bởi vì Diệp Phàm không cho cô nói.
“Hừ, tóm lại cô cũng chẳng có ý đồ tốt đẹp gì khi đưa ra hai bản hợp đồng", Hàn Bách Hào hừ lạnh.
"Được rồi, chuyện đã qua rồi, bất kể ký với công ty nào thì cũng là nhà họ Hàn chúng ta, chuyện cấp bách lúc này là làm tập đoàn Hoàng Minh ngừng tấn công nhà họ Hàn", bà cụ mở miệng nói, chấm dứt cuộc đối thoại này.
"Tiểu Tuyết, cháu có đồng ý đi tìm ông Diệp, bảo ông ấy ngừng tấn công nhà họ Hàn chúng ta không?”, bà cụ nói.
Hàn Tuyết do dự một lát rồi cười khổ nói: “Bà nội... Chưa chắc người ta đã nghe cháu đâu".
Hàn Tuyết cho rằng nhờ có Diệp Phàm nên cô mới thuyết phục được Diệp Trung ký hợp đồng, bây giờ lại đi tìm người ta nói là muốn đổi ý, có gặp được không cũng chưa biết ấy chứ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Hàn Tuyết, cô thật độc ác, đến lúc này mà cô vẫn còn giả vờ giả vịt! Chẳng lẽ phải đợi đến lúc nhà họ Hàn phá sản, tất cả mọi người phải ra đứng đường thì cô mới hài lòng hay sao?", Hàn Bách Hào gào thét như thể đã nổi khùng lên rồi.
Quả nhiên, thấy Hàn Tuyết không đồng ý, bà cụ cũng sầm mặt xuống.
"Ầm ĩ cái gì hả? ChẲng khác nào mấy mụ đàn bà đanh đá", Diệp Phàm xỉa xói Hàn Bách Hào một câu, sau đó nhìn về phía bà cụ và nói: “Bà nội, Tiểu Tuyết không dám đồng ý, nhưng cháu có thể đồng ý thay cô ấy, cơ mà cháu có một điều kiện".
"Diệp Phàm, cậu làm gì đấy hả? Cậu không lên tiếng thì cũng không ai bảo cậu câm đâu, ngậm miệng lại ngay cho tôi", Lưu Tú Cầm vội vàng trách cứ, Hàn Tại Dần cũng lập tức hùa theo.
Giỡn mặt hả? Hàn Tuyết không dám đồng ý mà một thằng ở rể vô dụng lại đồng ý thay, đầu óc có vấn đề hay sao?
“Bà nội, chỉ cần bà đồng ý thì cháu sẽ nhận lời thay cho Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết tin tưởng cháu lắm", Diệp Phàm vẫn điềm nhiên nói tiếp, bỏ ngoài tai lời nói của Lưu Tú Cầm.
Bà cụ Hàn liếc nhìn Hàn Tuyết thấy cô không lên tiếng phản bác, bà ta mới hít sâu một hơi rồi nói: “Nói đi, điều kiện gì?”
"Cũng không có gì to tát cả, tập đoàn Thiên Bảo đang nằm giữ 45% cổ phần của thương mại Thiên Bảo, chỉ cần sang tên số cổ phần ấy cho Tiểu Tuyết, đồng thời giao toàn quyền phụ trách cuộc hợp tác giữa tập đoàn Hoàng Minh cho cô ấy, người nhà họ Hàn không được nhúng tay vào nữa", Diệp Phàm nói.
"Đây là hai điều kiện rồi đấy!", giong nói của bà cụ Hàn rất lạnh lùng.
“Chỉ là một thôi, nhờ sự lãnh đạo của Tiểu Tuyết nên thương mại Thiên Bảo mới thoát khỏi nguy cơ phá sản, cô ấy xứng đáng có được những thứ đó", Diệp Phàm nói. "Ha ha, tôi có thể đồng ý với điều kiện thứ hai, nhưng điều kiện thứ nhất thì không thể!", giọng nói của bà cụ càng thêm lạnh lùng.
Sở dĩ Hàn Tuyết bị bà cụ khống chế chính là bởi vì 45% cổ phần ấy, sao bà ta có thể tùy ý nhượng lại cho cô được? Một khi sang tên cho cô thì thương mại Thiên Bảo sẽ không còn bất cứ ràng buộc gì với nhà họ Hàn nữa.
Diệp Phàm khẽ cười nói: "Bà nội, rốt cuộc là nhà họ Hàn quan trọng hay là 45% cổ phần của thương mại Thiên Bảo quan trọng? Bà hãy tự cân nhắc đi”.
“Cậu dám uy hiếp tôi?", bà cụ hơi cúi người về phía trước, đôi mắt của bà ta nhìn thắng vào Diệp Phàm, khí thế không lồ ập tới.
Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần đang ngồi thắng người ở bên cạnh, bọn họ sợ đến mức chẳng dám thở mạnh.
“Diệp Phàm không dám, tất cả cũng vì muôn tốt cho nhà họ Hàn thôi ạ!", Diệp Phàm hờ hững nói.
"Ha ha ha, tốt cho nhà họ Hàn, được, được lắm! Chuyển nhượng 20% Cổ phần, đây là mức cao nhất rồi, 45%? Cậu đang đòi một cái giá cắt cổ đấy!", bà cụ gằn giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.