Chương trước
Chương sau
Tại nhà họ Hàn, Diệp Phàm chẳng màng đến những chuyện đang diễn ra xung quanh, còn những lời chế giễu không ngừng vang lên anh lại xem như tiếng chó sủa, không mảy may để ý đến.
"Hừ, chỉ là một thằng ở rễ rác rưởi còn ra vẻ thanh cao gì chứ, nếu như Hàn Tuyết không ký được cái hợp đồng thì khác nào đang vả mặt nó đâu!" "Khà khà, mà dù cho có ký được thật, thì càng mất mặt hơn chứ được gì? Bên trong biệt thự, một vài con cháu trong nhà nhìn Diệp Phàm đứng trước cửa chờ Hàn Tuyết, thỉnh thoảng lại nói vài câu giễu cợt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngoài công vang lên tiếng động cơ xe hơi đỗ lại, Hàn Tuyết bước từ trên xe xuống. "Tiểu Tuyết, sao rồi?". Đọc truyện tại ( trùmtruу ện.O RG )
Diệp Phàm lập tức chạy đến lo lắng hỏi.
"Ký được rồi.. Ký với công ty thương mại của chúng ta", Hàn Tuyết vừa nói vừa nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khó hiểu.
Trên đường trở về, Hàn Tuyết vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, đó là Tập đoàn Hoàng Minh là sản nghiệp của nhà họ Diệp ở Thủ đô.
Người đàn ông phụ trách hiện tại cũng họ Diệp, dường như cũng đến từ nhà họ Diệp ở Thủ đô, mà trùng hợp là Diệp Phàm cũng họ Diệp.
Điều này khiến cô nghi ngờ Diệp Phàm có phải là người nhà họ Diệp ở Thủ đô không, nhưng sau đó cô đã lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Nếu Diệp Phàm là người nhà họ Diệp ở thủ đô thì làm sao lại có thể ở rể nhà cô được? Vì sao phải chịu đựng nhục nhã suốt hai năm dòng?
Hơn nữa cô biết rõ, Diệp Phàm ẩn cư trong núi, lúc đó cô điều tra rất kỹ, bất kể thế nào cũng không thể là người nhà họ Diệp ở thủ đô được.
“ Sao thế? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”, Diệp Phàm cau mày hỏi, chẳng lẽ Diệp Trung đã tự ý làm gì mà anh không biết, làm khó Hàn Tuyết sao?
"Không có, chi là vì cảm thấy sao lại dễ dàng như vậy, làm tôi có chút khỏ tin", Hàn Tuyết vỗ nhẹ ngực nói.
"Diệp Phàm, chuyện lần này cảm ơn anh nhé, nếu như không có anh, việc hợp tác lần này chắc chän không thể thành công được, tôi phải giành công lao cho anh, để xerm còn ai dám xem thường anh nữa". Diệp Phàm lắc đầu nói: "Không cần đâu, anh chỉ có duyên gặp người của Tập đoàn Hoàng Minh một lần, cũng không thân thiết gì lắm, nếu nói ra lỡ như lại nảy sinh chuyên ngoài ý muốn nữa".
"Vả lại anh là người của em mà bất kể là thân thể hay thứ gì đều là của em hết".
"Hừ! Dẻo miệng quả nhỉ!"
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hàn Tuyết liếc mắt nguýt dài một tiếng, bước qua bên cạnh Diệp Phàm đi vào trong biệt thự. Điều mà cô ngày đêm mong mỏi nhất đó là nhìn thấy được khía cạnh đàn ông của Diệp Phàm, đừng để bị người ta xem thường hay châm biếm nữa.
Dù sao thì cô cũng là phụ nữ, cũng cần có nơi nương tựa, dù cho hôn nhân của họ đã làm cô căm hận Diệp Phàm một thời gian khá dài, nhưng cũng có câu "lâu ngày sinh tình", hận mấy thì quen rồi cũng hoá thành yêu, thói quen của con người là điều đáng sợ tới mức nào cơ chứ! Diệp Phàm và Hàn Tuyết một trước một sau đi vào, vừa vào đến phòng khách thì tiếng ồn ào lập tức im bặt.
"Hàn Tuyết, có ký được không, cháu đừng để bà nội và mọi người thất vọng nha không thì trở thành một đứa bất hiếu đấy!"
"Phải đó, toàn bộ nguồn tài nguyên của nhà họ Hàn để cho cháu tùy ý huy động rồi, nếu còn ký không được hợp đồng, cô nghĩ cháu nên ra khỏi nhà mà tự kiếm sống cho rồi!”
Người nhà họ Hàn mồm năm miệng mười như bắn súng liên thanh về phía Hàn Tuyết, Diệp Phảm đứng ở phía sau nghe được những lời ngu xuân này tức đến muốn bật cười, nhà họ Hàn xuất sắc Có "xuất sắc” hay không thì không biết, chỉ thấy trước mắt là "mồm sắc" lắm rồi đấy, một đám người vô tích sự chỉ giỏi môm mép chèn ép người nhà
Nếu là hồi trước bị sỉ vả như vậy, Hàn Tuyết chắc chắn là nỗi giận, nhưng hôm nay cô lại không như thế.
Nhìn đám họ hàng chỉ biết a dua nịnh hót, Hàn Tuyết đanh mặt lạnh nhạt nói "Làm mọi người thất vọng rồi, đã ký được hợp đồng, hơn nữa lại còn ký vô cùng thuận lợil"
Cả đám người đều kinh ngạc ngậm mồm lại, im ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nhìn chằm chằm hợp đồng Hàn Tuyết lấy từ túi hồ sơ ra, thật sự quá khó tin, không ngờ lại thật sự có thể ký được cái hợp đồng này.
"Sao vậy? Làm gì mà xúm lại như thế?", giọng nói già nua vang lên, bà cụ Hàn chống cây gậy đầu rồng bước đến.
"Bà nội, cháu đã ký được hợp đồng trị giá 60 triệu tệ, mời bà xem!", Hàn Tuyết lấy hợp đồng ra đưa qua.
"Để cháu cầm giúp bà ", Hàn Bách Hào sắc mặt khó chịu, có chút không tin được, bởi vì gã ta sai thám tử đi theo dõi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chẳng mang về cho gã ta được tin tức gì hữu dụng.
Nếu như Hàn Tuyết thật sự ký được hợp đồng, địa vị của cô ở nhà họ Hàn nhất định sẽ lên như diều gặp gió.
"Con dấu, vân tay, chữ ký", Hàn Bách Hào liếc nhìn hợp đồng mà trong lòng vô cùng bực bội, bởi vì những thứ mà gã ta đang nhìn thấy đều là thật, gã ta không cho rằng Hàn Tuyết dám cả gan làm hợp đồng giả.
Quan trọng hơn hết hai chữ Diệp Trung này càng làm tim gã ta thắt lại.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Người họ Diệp bí ẩn này chắc chắn là người đến từ nhà họ Diệp ở Thủ đô, Hàn Tuyết ắt hẳn phải bỏ rất nhiều công sức nịnh hót mới có thể mang về được cái hợp đồng này đây.
Nhìn thấy sắc mặt không ngừng thay đổi của Hàn Bách Hào, trong lòng bà cụ Hàn cũng đã sáng tỏ, cái hợp đồng này chắc chắn là thật rồi. Nếu như không ký được hợp đồng, lúc này chắc là Hàn Bách Hào đã sỉ vả Hàn Tuyết tan tác, bà ta hiểu rõ thằng cháu trai này hơn ai hết.
Dù sao cũng để cho chắc chắn, bà cụ Hàn vẫn tự mình kiểm tra lại, ngay lúc bà ta nhìn thấy hai chữ Diệp Trung, ánh mắt bà ta lại loé sáng lên!
Nhưng giọng nói vẫn thản nhiên hỏi: "Tiểu Tuyết, cháu làm tốt lắm, bà nội thật sự rất vui, nhưng người ký tên Diệp Trung là ai vậy? Sao không phải là Vương Trường Hà ký?"
"Bà nội, cháu cũng không biết nhiều về ông Diệp này, nhưng ông ta là người phu trách kêu gọi đầu tư, chỉ biết được ông ta đến từ trụ sở chính của Tập đoàn Hoàng Minh, quyền hạn không thua kém gì Vương Trường Hà!", Hàn Tuyết ngẫm nghĩ rồi thành thật trả lời.
Trụ sở chính của Tập đoàn Hoàng Minh, vậy rõ ràng chính là nhà họ Diệp ở Thủ đô rồi. Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Hàn Bách Hào reo lên, sau khi nói chuyện điện thoại xong, gã ta đến ghé vào tai bà cụ Hàn nói vài câu gì đó.
Bà cụ Hàn liền mỉm cười nhin Hàn Tuyết nói "Tiểu Tuyết, cháu làm rất tốt, người tên Diệp Trung này nêu doán không sai, ắt hẳn là đến từ nhà họ Diệp ở Thủ đô, nhà họ Diệp ở Thủ đô lớn mạnh thế nào chắc không cần bà phải nói ".
"Nếu cháu đã có thể ký được hợp đồng với ông ta, ắt hẳn đã bàn bạc rất vui vẻ nhỉ, bây giờ bà giao cho cháu một nhiệm vụ, từ nay châu không cần phải một mình bôn ba nữa, nhánh nhà cháu sẽ được tăng chỉ tiêu gấp đôi!"
Hàn Tuyết cau mày, câu "bàn bạc rất vui vẻ" của bà cụ Hàn là có ý gì?
Nghe như có nhiều hàm ý trong đó "Thưa bà nội, nhiệm vụ gì ạ?", Hàn Tuyết nói.
"Khà khà, chuyện mà bà nội sắp nói, mong rằng Diệp Phàm cũng có thể thông cảm, nhiệm vụ của cháu sau này là phải tìm cách lôi kéo quan hệ với người có địa vị trong nhà họ Diệp này, lúc nào cần hi sinh thì cũng nên hi sinh một chút, tất cả là vì tương lai của nhà họ Hàn mà thôi!".
"Bà nội nói rất có lý, hai người các cháu phải biết phân biệt nặng nhẹ, tất cả mọi người nhà họ Hàn sẽ mãi mãi ghi nhớ ơn hi sinh vì tương lai của cháu".
"Đúng đấy, nếu chúng ta có thể leo lên chiếc tàu sân bay siêu cấp nhà họ Diệp ở Thủ đô này,con đường trở thành gia tộc hàng đầu thành phố Cảng sẽ thênh thang vô cùng, Hàn Tuyết cháu phải cố gắng lên đó!"
Cả đám người nhà họ Hàn on ào hùa theo lúc nói còn mang theo bộ mặt "gian xảo".
Hàn Tuyết siết chặt nắm tay, bây giờ mà còn không hiểu được hàm ý trong những lời này thì khác nào kẻ ngu ngốc chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.