Trương Chân Duyên nghe được lời này chẳng những không sợ hãi, ngược lại lộ ra nụ cười si ngốc, dựa vào trong lòng ngực nam quỷ một bộ dáng hạnh phúc. Trương Hữu Thành thấy một màn như vậy dọa hồn phách đều bay, khóc ra đến nơi nói: “Chân Duyên, ngươi bị ma quỷ ám ảnh! Ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi muốn không muốn ở cùng ba ba sao?”
Trương Chân Duyên trên mặt hiện lên một tia thần sắc chần chờ, đúng lúc này nam quỷ vươn tay đem nàng gắt gao mà ôm vào trong ngực, ngữ khí nhu hòa phảng phất như có thể chảy thành nước: “Ta mang ngươi đi tìm mụ mụ(mẹ),bà ấy đang rất nhớ ngươi, về sau chúng ta ba người sinh hoạt ở bên nhau.”. Ngôn Tình Ngược
Trương Chân Duyên vừa mới sinh tia do dự bị một câu này đánh tan thành mây khói, trên mặt lộ ra biểu tình chờ mong.
“Ngươi không cần nghe hắn nói bậy! Trương Chân Duyên, là mụ mụ ngươi nhờ ta cứu ngươi, nàng không hy vọng ngươi chết.” Giản Lạc Thư từ trong túi móc ra chiếc nhẫn kia: “Ngươi xem, đây là tín vật mụ mụ ngươi cho ta.”
Trương Chân Duyên nghe được hai chữ “Mụ mụ”, giãy giụa từ trong lòng ngực nam quỷ ngồi dậy, xoay qua thân thể hướng Giản Lạc Thư nhìn lại, ánh mắt lơ mơ nhìn đến chiếc nhẫn kia sau đó nháy mắt ngưng tụ ra ánh sáng: “Mụ mụ!”
Đứng ở một bên Trương Hữu Thành cũng ngây ngẩn cả người, không ai so với hắn càng quen thuộc chiếc nhẫn này. Năm đó thời điểm cùng Tôn Mặc Mặc kết hôn hắn không tích cóp bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-pha-dao-quan-hom-nay-cung-chua-co-pha-san/1022252/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.