Sở Thiên Nhai một mình thả bộ trong sơn cốc, vô tình thả bước đến cốc khẩu.
Người đang bần thần, tâm chìm trong mộng.
Nguyệt soi đêm vắng, kiếm nặng tơ tình
Làm một kiếm khách, nếu như yêu một nữ nhân, nữ nhân đó sẽ trở thành kiếm chiêu, còn kiếm khách chính là kiếm.
Chỉ khi kiếm có kiếm chiêu, mới có thể phá địch.
Kiếm không có kiếm chiêu, chỉ là một khối sắt bỏ đi.
Đối với kiếm của hắn, quan trọng nhất chỉ có một chiêu Vô Nhai.
Liệu Phong Băng có phải là một “vô nhai” mà hắn không bao giờ đạt đến được.
Đột nhiên, có tiếng bước chân của một người, khiến Sở Thiên Nhai bừng tỉnh.
Tiếng bước chân thật kỳ quái, không có tiết tấu, không có tiết nhịp,giống như tiếng bước chân một kẻ nhàn tản. Nhưng mỗi bước, mỗi bước, lại giống như đạp lên từng khoảng trống trong tâm tư của hắn.
Giống như một kẻ cầm trống phách trong lúc ca vũ, nhưng lại vang lên mỗi khi chưa tròn nhịp, phá vỡ sự mượt mà của bài ca, đem lại một cảm giácvô cùng khó chịu.
“Tường hoa hắt bóng, tiêu vọng song thưa” không ngờ Sở huynh đệ cũng làmột kẻ phong nhã, có thể tìm được một địa phương u viễn như thế này,không trách Phong tiểu thư “Tâm lạnh như băng” cũng phải lưu luyến không muốn quay về”.
Sở Thiên Nhai ngạc nhiên ngẩng đầu. Kẻ đến là một văn sĩ trung niênkhoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn pha chút lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Cho dù khuôn mặt hắn tươi cười, nhưng không hiểu sao, vẫn đem lạicho Sở Thiên Nhai một cảm giác địch ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-lang-truy/55643/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.