Phong Băng im lặng nhìn thanh kiếm của Sở Thiên Nhai.
Đó là một thanh kiếm bình thường, thậm chí không thể bình thường hơn,tùy tiện đi đâu cũng nhìn thấy hàng đống. Tuy nhiên chính là thanh kiếmkhông có gì đặc biệt đó, chỉ một chiêu đã lấy mạng Thương Tình Phong.
“Ngươi nhìn cái gì?”
“Kiếm của ngươi”.
“Ngươi nhìn ra cái gì?”
“Kiếm có thể giết người đều rất sắc bén”.
“Kiếm có thể giết người cũng phải là để cho ai muốn nhìn thì nhìn”.
Âm thanh của Sở Thiên Nhai vừa dứt, thanh kiếm đó đột nhiên đã chui vàovỏ, phảng phất như vừa rồi cái mà nàng nhìn thấy chỉ mà một chiếc bóngvốn căn bản không tồn tại mà thôi. Chỉ còn quỹ tích kiếm như nguyệt hoavụt lóe lên, nhẹ nhàng đọng lại trong mắt nàng.
Đột nhiên nàng ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh mắt của Sở Thiên Nhai, mộtánh mắt còn sáng hơn cả ánh trăng, và lạnh hơn cả bóng đêm.
“Sư phụ của ngươi... Thiên Hồ lão nhân... vẫn khỏe chứ?”.
“Vẫn khỏe. Bây giờ ngươi đến một tiếng sư phụ cũng không gọi được à?”
“Lão căn bản không thể được coi là sư phụ của ta, huống hồ lão cũng chỉ dạy cho ta một chiêu”.
“Nhưng sư phụ vẫn coi ngươi là đệ tử của người, hơn nữa còn đặc biệt cho ta biết, ngươi tuy phản bội sư môn, nhưng ta không thể coi ngươi là kẻđịch”.
Phong Băng chỉ cười nhẹ. Chỉ có mình nàng biết, lý do duy nhất mà ThiênHồ lão nhân nhận nàng làm đệ tử chính là dùng một chiêu mà lão đích thân truyền dạy đó đánh bại Ngụy công tử. Để cho Ngụy công tử biết, ngườiđánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-lang-truy/55640/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.