“Xin lỗi, thực xin lỗi chủ nhân…” Hiểu Hiểu bị nghẹn giọng, quay qua quay lại, cũng chỉ có một câu như thế. Hách Vân Sanh thở dài, đem thân thể đang vặn vẹo của Hiểu Hiểu ôm vào trong ngực, trấn an cậu:” Nín đi nào, nói cho tôi biết tại sao cậu khóc? Là vì bộ dáng vừa nãy của tôi hù sợ rồi sao?” Hiểu Hiểu lắc đầu, ngón tay rất nhanh mà lục lọi đến góc áo Hách Vân Sanh, lúc này mới có dũng khí mở miệng cầu xin: “Chủ nhân, ngài đừng vứt bỏ Hiểu Hiểu có được không? Hiểu Hiểu sẽ không bao giờ … làm chủ nhân tức giận nữa, chỉ cần chủ nhân nói, Hiểu Hiểu sẽ cố gắng làm cho bằng được, còn nếu chủ nhân không muốn gặp Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu sẽ tuyệt đối không xuất hiện trước mặt ngài. Hiểu Hiểu chỉ cần được dọn dẹp phòng và chuẩn bị cơm cho ngài là tốt rồi, Hiểu Hiểu sẽ không gây thêm phiền phức gì cho ngài đâu, cầu xin ngài …. chủ nhân, người đừng bỏ Hiểu Hiểu nha!” Hiểu Hiểu nghẹn ngào nói tiếp:” Chủ nhân, không có ngài, Hiểu Hiểu không sống được…” “…” Không phải Hách Vân Sanh không hiểu tư duy kỳ quái của Hiểu Hiểu, mà là không hiểu tại sao lại có người truyền tải những tư tưởng … biến thái, vô nhân tính đến một đứa trẻ như vậy, Hách Vân Sanh cơ bản không phải là người trong cuộc nên không tài nào lý giải nỗi. Vì thế, những gì Hiểu Hiểu vừa nói, anh hoàn toàn nghe không lọt tai lời nào. “Tên tiểu tử này nói cái gì vậy? Cái gì mà không có tôi thì không sống được chứ?” Hách Vân Sanh dở khóc dở cười, “Tôi nói vứt bỏ cậu khi nào? Cậu đã lớn như thế, tôi vứt là vứt thế nào được?” Hách Vân Sanh đưa tay xoa xoa lên mặt Hiểu Hiểu, giúp cậu lau nước mắt, tiếp tục nói:”Tôi chỉ muốn dẫn cậu đi ăn cơm mà thôi, ăn cơm thừa hoài không tốt cho cơ thể.” Nghe Hách Vân Sanh nói…, Hiểu Hiểu liền ngẩng đầu lên. Cậu cảm động nhìn Hách Vân Sanh rồi lại rũ mắt xuống, hít hít cái mũi, lấy tay quẹt quẹt nước mắt trên mặt, tự ổn định tâm trạng một chút rồi mới nói:”Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu nghĩ, chủ nhân đem Hiểu Hiểu mang đi, là vì muốn ném Hiểu Hiểu… Chủ nhân….” Hiểu Hiểu ngừng một chút, nói tiếp:”Nghiêm chủ nhân bình thường chưa bao giờ mang Hiểu Hiểu đi theo ngài ấy, lần đầu Hiểu Hiểu làm sai, Nghiêm chủ nhân đã đem Hiểu Hiểu ném đi, sau đó ngài ấy thương tình cho Hiểu Hiểu cơ hội, ngài nhặt Hiểu Hiểu về. Lần thứ hai Hiểu Hiểu lại phạm lỗi….” Hiểu Hiểu vô tri vô giấc nắm thật chặt quần áo của Hách Vân Sanh trong tay: “…Lần thứ hai, Nghiêm chủ nhân đem Hiểu Hiểu cho chủ nhân.” “Tôi đã nghe qua trong biệt thự của Nghiêm Quân có cất giấu một người, thì ra là cậu a.” Hách Vân Sanh kinh ngạc hô lên, hơn nửa ngày không nói được gì, “… Cậu ở chỗ của hắn chưa từng ra ngoài sao? Với lại, hắn đem cậu ném đi, chẳng lẽ cậu không biết tự mình tìm đường trở về ?” Hiểu Hiểu lắc đầu, “Nghiêm chủ nhân không cho Hiểu Hiểu đi khỏi biệt thự. Nghiêm chủ nhân nói thế giới bên ngoài quá phức tạp, Hiểu Hiểu nếu ra ngoài một mình nhất định sẽ bị người ta lừa bán. Hơn nữa... Nếu Nghiêm chủ nhân đã vứt bỏ Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu tuyệt đối không dám quay trở về làm phiền lòng Nghiêm chủ nhân đâu.” Hiểu Hiểu lắc đầu, “Nghiêm chủ nhân không cho Hiểu Hiểu ra biệt thự. Hách Vân Sanh rất muốn nói, Nghiêm Quân chính là một kẻ xấu xa, hắn chính là vừa ăn cướp vừa la làng đây mà! Ma xủi quỷ khiến thế nào, Hách Vân Sanh đột nhiên rất muốn hỏi một vấn đề, anh hỏi:”Nếu như, tôi nói là nếu như —— tôi thật sự đem cậu ném đi, cậu sẽ thế nào?” “Hiểu Hiểu sẽ đợi chủ nhân.” Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn vào mắt Hách Vân Sanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên định. “Nếu như, tôi không tìm cậu, nếu như cậu đợi thật lâu mà vẫn không thấy bóng dáng tôi, chẳng lẽ cậu cứ một mực chờ đợi như vậy sao?” Hách Vân Sanh có chút kích động hỏi. “Hiểu Hiểu sẽ vẫn đợi chủ nhân, một mực chờ đợi người.” Hiểu Hiểu không nháy mắt mà nhìn thẳng vào anh, toát lên vẻ ẩn nhẫn cùng kiên cường:”Mãi cho đến khi Hiểu Hiểu không còn trên đời này nữa.” Đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của Hiểu Hiểu, đại não Hách Vân Sanh dường như bãi công rồi. Thật lâu, anh mới cử động cánh tay có chút cứng ngắc ôm lấy Hiểu Hiểu. Hách Vân Sanh nói:”Tôi biết rồi.” Anh nói tiếp:”Hiểu Hiểu, tôi hiểu rồi, tôi sẽ vĩnh viễn không vứt bỏ cậu, vĩnh viễn sẽ không làm như vậy.” —- vĩnh viễn sẽ không làm như vậy! Hiểu Hiểu không biết vĩnh viễn là bao lâu, nhưng, Hiểu Hiểu cảm thấy rất vui. Cái này có tính là lời hứa của chủ nhân với mình không?! Thế giới của Hiểu Hiểu rất đơn giản, chỉ cần một câu nói như thế, cậu sẽ có thể vui sướng trong một thời gian a. Bất quá, dường như cả hai người đã quên mất một chuyện quan trọng. Tuy hiện tại Hách Vân Sanh là chủ nhân của Hiểu, nhưng cũng chỉ có thể duy trì được trong ba tháng mà thôi. ( Số phận của Hiểu Hiểu sẽ ra sao đây TT^TT)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]