Tiếng nói Hoàng Kì Uyên lại vang lên: "Xem kìa, xem ba thương mẹ chưa, thật hâm mộ chết con rồi!"
"Con đi cùng ba mẹ không? cũng lâu rồi con không có bồi mẹ cùng nhau mua sắm, hôm bữa mẹ đi trung tâm thương mại thấy mẫu váy kia đẹp lắm, liền nghỉ con mà mặc lên ắt sẽ là đại mĩ nhân cho mà xem" Giọng nói thương yêu của người phụ nữ trung niên cũng lại vang lên, mái tóc đen trắng đan xen hai màu cho thấy người đã già, nhưng gương mặt vẫn lộ rõ nét yêu kiều, khoé môi kia cười lên thật xinh đẹp! đôi mắt ngập tràn ôn nhu khiến Đông Phương Thiên Nguyệt có chút chìm đắm, nàng thật muốn là "Hoàng Kì Uyên" đang được ngồi ở bên trong kia, sẽ hạnh phúc lắm!
Đứng bên khung cửa sổ hồi lâu, ý thức rõ ràng biết được, đây chỉ là một cái ảo cảnh không hề có thật, nhưng tâm nàng lại không nỡ phá đi, thật khó khăn......
Lúc này giọng Hoàng Kì Uyên cũng vang lên đáp lại: "Ay dô, con làm sao nỡ phá thế giới hai người của ba mẹ chứ, con mà đi cùng chắc hẳn con sẽ là cái bóng đèn sáng nhất ở đấy luôn, nên thôi con vẫn là nên đi gặp đối tác thì hơn"
Một cách từ chối khéo, ý bảo cô đã có lịch đi gặp đối tác, không thể đi cùng hai người được, hai người họ vừa nghe cũng đã hiểu, nên không lại nói về vấn đề này.
Người phụ nữ lại nói: "Con gái mẹ xinh đẹp như thế này, cớ gì còn chưa có đem về cho mẹ một chàng rể thảo a?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-dao-thuong-khung-phe-vat-nghich-chuyen/425277/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.