Lại quá gần canh giờ.
Vết thương trên người Đông Phương Thiên Nguyệt gần như đã hảo tám phần, nàng cũng không lại trì trệ thêm chút thời gian nào nữa, bắt đầu trở lại vách đá.
Tà váy rách theo gió lất phất cọ qua đùi nàng, tóc đen phiêu dật, ánh mắt lạnh lùng, điềm tĩnh nhìn xuống đáy vực.
Vân lượn lờ bay che đi đáy vực sâu thẳm, từ đây chỉ thấy một bạch màu sắc vòng vèo trước mắt, tựa huyền ảo vô thực.
Xoay người đưa lưng về phía vực, bàn chân đạp xuống đá tảng nhô ra, tay bám thật chặt để cơ thể không bị ngã về phía sau, Đông Phương Thiên Nguyệt bắt đầu từng bước leo xuống.
Ở bên kia, Đám người Hồng Phong học viện vẫn luôn đang theo dõi nàng, nhìn nàng vượt qua từng ải từng ải, lại nhịn không được cảm thán khen ngợi.
Nguyên Duật: "Đông Phương Thiên Nguyệt này từ đầu đến giờ, vẫn luôn đụng trúng nhất nhất khó khăn ải, mới đầu nhìn qua như khí vận thực kém, nhưng lại để cho nàng có cơ hội bộc lộ nhiều hơn người khác"
"Ngươi nói này nhưng đúng, bất quá ta thấy, khảo hạch của nàng giống như là không chỉ khảo hạch, mà còn giúp nàng có thêm cơ hội rèn giũa bản thân" Lão bà Thu Khê cũng lên tiếng.
"Cường giả thật sự vốn dĩ không sợ khó khăn, còn mong sẽ gặp nhiều cơ hổi để đột phá giới hạn của bản thân"Nguyên Duật nói xong câu này, lại nhìn sang Hàn Diễn:
"Ngươi có phải là rất ganh tị không? khảo hạch của ngươi năm đó cũng chẳng giúp ngươi rèn giũa được gì!"
"Đúng là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-dao-thuong-khung-phe-vat-nghich-chuyen/425271/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.