Đêm.Canh ba.Thiên thật hắc.Nguyệt khuyết.Tiếng gió thổi vi vu, tiếng lá cây rơi xào xạc, tiếng côn trùng kêu vo ve.
Ngoại trừ những âm thanh kia, chẳng có lấy một tiếng nói nào, cũng không có tiếng bước chân qua lại, không âm thanh gì ngoại trừ tiếng của thiên địa.
"Vù vù" Tiếng gió thổi dồn dập bắt đầu vang lên, bột bóng dáng trắng xuất hiện.
Mũi chân chạm đến mái nhà, gió thổi tà váy nàng bay phất phơ, thổi lọn tóc cọ qua trên má.
Bạch y tựa như là trích tiên, ngăm mình trong ánh trăng khiến cả người như toả sáng, gương mặt tinh xảo tuyệt mĩ, trong khí chất lạnh lùng lại cất chứa nổi u sầu.
Chậm rãi ngồi xuống, trên tay cầm vò rượu khiến nàng như nhiễm lên mấy phân khói bụi phàm trần.
Mở ra nắp vò, rượu hương bắt đầu lan tỏa trong không gian, truyền vào đến nàng trong mũi, khẽ ngẩn đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, uống vào một ngụm.
Đột nhiên rất muốn hát gì đó......
Người yêu hỡi
Nếu anh là lung linh pháo hoa
Em sẽ là con sóng thiết tha
Mọi khoảnh khắc
Đều được ánh sáng em chiếu rọi
"Bài hát này có lẽ không hợp với hoàn cảnh của ta bây giờ, ta bây giờ có phải kẻ si tình ngu ngốc đuổi theo Phong Lam Thiên đâu, chỉ là ta thực thích bài này thôi."
Người yêu hỡi
Nếu anh là ngôi sao quá xa
"Ai da, xa thật.....! khoảng cách giữa ta và hắn lúc này thật sự rất xa...rất rất xa! Tuy có thể xoá đi nhưng hẳn là rất lâu......"
Em xin thầm ước mong được là
Là đôi mắt luôn nhìn ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-dao-thuong-khung-phe-vat-nghich-chuyen/425261/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.