Hôi Thi Thụ nào có ngờ rằng, nàng sớm đã phát giác ra nó hấp thu được nàng thiên lực, liền là pha vào thiên lực một lượng lớn độc tố.
Nó thì lại không phát giác ra được bên trong thiên lực có cái gì khác biệt, cứ như cũ mà hấp thu vào.
Đông Phương Thiên Nguyệt khẽ nhếch môi, trong con ngươi lam sắc sâu thẳm âm thầm hiện lên tia âm hiểm lạnh giá, buốt người.
Theo dòng thiên lực đi vào cơ thể, Hôi Thi Thụ bắt đầu có cảm giác đau đớn như xé rách tâm can, tựa như muốn khiến cơ thể nó nổ tung, lại tựa bị xé ra trăm mãnh, đau rát khó nhịn.
Từ cổ họng nó tràng ra tiếng kêu đau đớn, như nức nở vỡ vụng, như đau đớn khôn cùng, cái giọng the thé của nó như muốn xé rách màn nhĩ Đông Phương Thiên Nguyệt.
Nàng hơi nhíu mày, đưa tay xoa xoa ấn đường, chịu đựng màn nhĩ nhức mỏi, im lặng nhìn độc tính Đoạn Tâm Tán.
Đoạn Tâm Tán không có dày vò Hôi Thi Thụ quá lâu, liền độc phát đến toàn bộ cơ thể to lớn của nó, xé rách Xác Thối Cây thành từng mãnh từng mảnh, tan thành mây khói.
Lúc Hôi Thi Thụ tan biến mất, đám thú ăn thi thể kia cũng đã tán đi không còn lại con nào.
Đồng thời vào lúc đấy, từ trong không gian một thứ hình cầu lam sắc rơi xuống, yên vị nằm trong lòng bàn tay Đông Phương Thiên Nguyệt, nhẹ nhàng toả ra lam sắc quang mang.
Bên trong thần thức vang lên một giọng nói quen thuộc, than nhẹ một tiếng, là của Hỗn Nguyên:
"Ngươi đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-dao-thuong-khung-phe-vat-nghich-chuyen/425208/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.