Lúc Đông Phương Thiên Nguyệt tỉnh dậy, liền phát hiện cả cơ thể mình bị ôm vào một lồng ngực rộng lớn, ngẩn đầu lên liền thấy gương mặt tuấn mỹ phóng đại của Phong Lam Thiên.
Lúc này hắn là đang yên ổn nhắm lại mắt mà ngủ, mái tóc đỏ rũ rượi yêu dã che đi hơn nữa gương mặt, khuôn mặt không bị che đậy bởi chiếc mặt nạ kim sắc lại càng là tuấn mĩ hơn cả những gì nàng có thể tưởng tượng được, lúc nhìn gần, thậm chí nàng có thể nhìn rõ từng tất da thịt trên gương mặt hắn.
Lúc nhận ra mình đang là ngẩn ngơ nhìn hắn, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là vội vàng đẩy hắn ra, lại chẳng may động đến miệng vết thương trên tay nàng, bạch y nhiễm máu, nhở rộ bỉ ngạn hoa......
Cũng là động đến vết thương trên cổ tay Phong Lam Thiên, hắn cũng là chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi con người huyết sắc mị hoặc nhân tâm, khoé môi cũng là kéo lên, cười rõ tươi nhìn nàng.
"Nương tử, nàng tỉnh rồi a"
Nghe đến hai tiếng nương tử này, Đông Phương Thiên Nguyệt liền rùng mình, thật sự giọng điệu của hắn khi nói câu này.....ừm....có chút như....làm nũng!
Phong Lam Thiên cũng không có ý thức được giọng điệu mình khi này, đến lúc tỉnh táo lại, cũng là có chút sững sờ, tự hỏi tại sao bản thân có thể nói chuyện bằng cái giọng điệu như thế a!
Song cũng không có biểu hiện gì là ngại, còn mặt giày mà nhích người về phía nàng, còn là dùng cả hai tay giữ lấy eo nàng, không cho nàng rời đi, trực tiếp kê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-dao-thuong-khung-phe-vat-nghich-chuyen/425176/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.