"Huyền Ngọc..."
"Làm sao vậy?" Ngữ khí vô tội.
Tạ Thanh Châu phát hiện từ khi gặp người này, số lần bất lực của hắn tăng lên nhiều.
"Nhất định phải làm thế này mới mở được lối ra...?"
Hiện tại, trên thắt lưng của Tạ Thanh Châu có thêm hai bàn tay dính chặt không chịu nhúc nhích.
"Làm thế này thì lối ra được mở sẽ ổn định hơn đó Thanh Châu à, được rồi, chúng ta đi thôi."
Hai người thoát ra, để lại không gian đen kịt ở phía sau.
- ----
Trên thiên cung, cầu dài vắng lặng, con đường vắng tanh.
Tạ Thanh Châu lệnh cho mọi người rời đi, đưa Huyền Ngọc vào nội điện.
"Thần quan phần lớn tùy tính, ngày thường nếu không có đại sự, họ sẽ tự đi tu luyện, nếu có việc cần giải quyết, ta sẽ phát lệnh triệu tập. Tống...Khê..." Tạ Thanh Châu dừng một chút, "Vì Tống Khê không thích nhiều người, không thích cả người hầu, nên họ đều ở ngoại điện, nội điện chỉ có ta với Tống Khê, có cả dược linh hình dáng trẻ con kia nữa."
Xì, đừng có ra vẻ.
Không người hầu, không ai thấy được tên kia đã làm gì.
Trong khi nói chuyện, Ngọc Huyền trông thấy Tống Khê đứng dưới gốc lê.
Tống Khê có vẻ khó chịu, nhìn vào Huyền Ngọc đang đặt tay trên vai Tạ Thanh Châu, giọng điệu chất vấn: "Y là ai?"
Tạ Thanh Châu nhàn nhạt: "Bằng hữu."
Trong mắt Tống Khê, Tạ Thanh Châu đi cùng Huyền Ngọc, một người ngọc quan bạch y, mi thanh mục tú, trên áo thêu hạc trắng vỗ cánh bay, khí chất nhã nhặn; một người hắc y tóc dài, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-chuong/1306272/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.