Tiểu Doãn mơ màng tỉnh lại thì nhận ra mùi hương quen thuộc của căn phòng nàng sống mấy năm nay. Đầu có chút đau cùng tứ chi vô lực trong căn phòng tối bất giác khiến tâm trạng nàng chùn xuống trông thấy. 22 tuổi bước ra khỏi gia đình lập nghiệp, 25 tuổi gia nhập Hạ thị, may mà được Hạ Tử Nhiễm nhìn trúng, sự nghiệp nàng coi như thăng hoa từ đó. Nhưng ngoài sự nghiệp, nàng không có gì ngoài một căn nhà lạnh lẽo. Không tình yêu, không tình thân, không bạn bè. Đôi khi Tiểu Doãn nhắm mắt lại, hình ảnh đầu tiên nàng thấy cũng chỉ là đống tư liệu chồng chất chờ xử lí.
Dương Tiểu Doãn có phần mệt mỏi lê bước xuống giường định đi làm ít thức ăn.
Cạchhh
"Ahhhh tên khốn sao tôi làm mãi không có ra! Cậu khôn hồn đừng có lừa lão nương nga!!!!"
"Rồi, bỏ muối... Ơ không phải cậu kêu bỏ muổi hả?"
"Hỗn đản! Chết đi!!!"
Cố Vân Hỉ đeo tạp dề hình con thú mỏ vịt Perry đứng một bên kẹp điện thoại, hai tay không ngừng xào qua xào lại gì đó mà khói nghi ngút bay, miệng còn không ngừng chửi bới ai đó.
"Cố Vân Hỉ?"
Tiểu Doãn đứng dựa vào cửa bếp lên tiếng, đôi mắt kinh hỉ rơi vào thân ảnh gần đây xâm nhập vào cuộc sống nàng.
"Ah... đợi lần sau tôi xử cậu."
Cố Vân Hỉ cúp điện thoại cái rụp, thuận tay tắt bếp đi rồi nhanh chóng tiến đến chỗ Tiểu Doãn với vẻ mặt lo lắng
"Chị tỉnh rồi hả? Tôi vốn muốn làm chút cháo cho chị, nhưng nấu mãi không có ra... Tôi sẽ dọn cho nên chị đừng trách nha!"
Vẻ mặt tội nghiệp của giám đốc tiêu thụ Cố cùng mấy giọt mồ hôi túa ra trên trán nàng làm Tiểu Doãn vừa có phần buồn cười lại vừa ấm áp. Mấy năm nay sống một mình, dù có ốm đau hay lễ Tết thì cũng chỉ có một thân một mình trong căn nhà tự thưởng thức với đống tài liệu. Mà lúc này, Cố Vân Hỉ đứng trước mặt nàng với ánh mắt kiên định, dù tóc tai có hơi tán loạn, dù phòng bếp yêu quý của nàng bị yêu nghiệt đảo lộn lên thì bất quá cảm giác lúc này lại chính là thứ đã lâu Tiểu Doãn không có được, sự quan tâm.
Đợi cả nửa ngày không thấy Tiểu Doãn đáp lại, Cố Vân Hỉ lo lắng nay còn hoảng loạn hơn áp trán mình vào trán Tiểu Doãn thăm dò
"Ủa đâu có nóng! Sốt cũng hạ rồi ah! Hay là chị tức giận? Tôi hứa sẽ dọn dẹp mà..."
Tiểu Doãn nhìn một bộ dáng hài tử đáng thương cũng có chút mủi lòng, nàng vươn tay chỉnh lại vài sợi tóc vương trước trán Cố Vân Hỉ, mỉm cười ôn nhu dẫn tay yêu nghiệt lại bếp.
"Cùng làm thôi, dù sao bếp tôi đủ loạn rồi."
Cố Vân Hỉ đầu tiên là bất động thanh sắc một hồi, thất thần thêm một hồi, cuối cùng mới điên cuồng hí hửng gật đầu phụ giúp. Thế là dưới sự chỉ đạo của Tiểu Doãn và tài nấu bếp sánh ngang *ngự trù* của Cố Vân Hỉ, nồi cháo thịt thơm phưng phức liền được hoàn thành.
Cố Vân Hỉ cố tình múc chén của Tiểu Doãn nhiều muốn tràn ra ngoài, Tiểu Doãn nhịn không được nhíu chặt chân mày phản kháng.
"Nhíu nhíu cái gì? Phải ăn nhiều lên mới mập mạp được. Bình thường đã ốm lắm rồi, không bồi bổ thì thành bộ xương khô tôi không thèm ôm chị đâu."
"..."
Tiểu Doãn đỏ mặt bừng bừng, không có từ chối chén cháo nữa mà giật lấy vùi đầu vào ăn như hạm như né tránh ánh mắt mang ý cười của Cố Vân Hỉ.
"Ăn từ từ thôi, tôi đâu có giành ăn với chị."
Rengggg.... Rengggg
Điện thoại giám đốc Cố vang lên mấy hồi dài, Cố Vân Hỉ có hơi bất đắc dĩ nhấc máy
"Alo, Vương tổng"
"..."
"Hắc hắc, tối nay?"
"..."
"Được được, Vương tổng đừng quên đem bút kí tên nga~"
Tiểu Doãn suốt quá trình tuy vùi đầu ăn nhưng vẫn theo dõi từng cái biến đổi trên mặt Cố yêu nghiệt. Nếu mà có giải Nobel cho người có thể biến đổi cảm xúc gương mặt nhanh nhất, nàng sẽ không hề nghi ngờ Cố yêu nghiệt nhất định sẽ được trao. Bất quá, Vương tổng? Không phải chính là tên nam nhân hay tìm đến công ty để tiếp cận Cố Vân Hỉ sao?
"Chắc tôi phải đi thôi, tối nay hẹn Vương tổng dùng cơm."
"Ừm"
Tiểu Doãn vân đạm đáp lại.
Cố Vân Hỉ sau khi cúp điện thoại cũng nhanh chóng vọt đến thay một bộ đồ chỉnh tề rồi mang giày cao gót vào. Vừa tính mở cửa thì Tiểu Doãn từ trong nhà đi ra đi đến chỗ cửa ngăn tay của Cố Vân Hỉ lại.
"Không đi được không?"
Cố Vân Hỉ trợn tròn mắt lên nhìn Tiểu Doãn. Không phải chứ? Hồi nãy cho uống thuốc theo chỉ định bác sĩ đàng hoàng mà... Đâu có cho nàng uống lộn đâu!
"Tôi đi chút sẽ về..."
"Không được đi..."
Tiểu Doãn gương mặt bắt đầu phiếm hồng, nước mắt không biết từ đâu bắt đầu lưng tròng như sắp khóc đến nơi.
Bùm
Tiếng nổ lớn trong tâm trí Cố Vân Hỉ. Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nữ nhân mặt than vạn niên bất biến sắc cư nhiên hôm nay thật khác lạ bộ dáng đứng trước mặt nàng, cái này gọi là gì? Ngại ngùng hả?
"Tiểu Doãn..."
"Đừng đi!"
Tiểu Doãn xông tới áp Cố Vân Hỉ lên cánh cửa sau lưng, hai tay nàng khóa chặt cơ thể yêu nghiệt trong lòng như thế nếu buông lỏng sẽ mất đi vậy... trước mắt nàng chính là Cố Vân Hỉ. Nhưng thật khác ngày thường, Cố yêu nghiệt hôm nay sao lại phong tình vạn chủng như thế được, đôi mắt sáng trong kiên định, cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng khiến người khác muốn cắn mút... Môi...
Rốt cuộc không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì, Tiểu Doãn lại ngước mặt hôn lên cánh môi Cố Vân Hỉ. Chỉ chạm một cái, mùi hương bạc hà nhẹ nhàng liền xộc vào mũi nàng. Cái hương vị này cũng dễ chịu quá... tư vị này... thật ra cũng không quá khó chấp nhận. Tiểu Doãn cẩn thận thăm dò đôi môi nữ nhân họ Cố, mút nhẹ nhàng vành môi như đứa trẻ ăn kẹo...
Cố Vân Hỉ tình trường lăn lộn lâu năm cuối cùng cũng có ý thức trở lại, nàng dùng hai tay mình vòng qua cơ thể Tiểu Doãn, đem nàng áp ngược lại trên cửa. Miệng Cố Vân Hỉ bắt đầu hoạt động đáp lại nụ hôn dè dặt trúc trắc của Tiểu Doãn. Thẳng một đoàn mãnh liệt tách khớp hàm ra, mãnh liệt xâm chiếm khoang miệng và dây dưa đầu lưỡi không biết mệt.
Tiểu Doãn ban đầu cũng ngại ngùng chưa thích nghi được với lửa tình của Cố Vân Hỉ. Nhưng được một lúc, nàng liền hòa rất nhanh với nhịp của yêu nghiệt mà dây dưa. Người ta nói nữ nhân 30 như lang như hổ quả không sai, chưa đầy mấy phút sau cơ thể Tiểu Doãn đã phát hỏa, nóng lên trong vòng tay Cố Vân Hỉ âu yếm. Không biết có phải cơn bệnh vừa rồi khiến thần trí nàng mơ hồ không...
Renggg....Renggg...
Tiếng chuông điện thoại khiến Cố Vân Hỉ khó chịu, rốt cuộc quyết định làm lơ, vẫn kiên trì với nụ hôn ngàn năm mới có được.
Renggg...Renggg....
Tiểu Doãn lần này lấy lại được chút lí trí liền đẩy nhẹ cơ thể Cố Vân Hỉ cũng nóng không kém ra.
"Điện thoại...ưm..."
"Hừ! Vương tổng, tối nay không ăn với ông nữa!"
Cố Vân Hỉ một mạch lưu loát nhấc điện thoại trả lời, xong liền tắt luôn nguồn phòng hờ có người phá hoại. Đôi mắt tràn đầy dục họa một lần nữa đặt lên người Tiểu Doãn lúc này vẫn còn thở dốc trong vòng tay. Môi nàng nhanh chóng tiến đến cắn vành tai Tiểu Doãn, nhẹ nhàng mút mấy cái cùng phả hơi nóng khiêu khích khiến Tiểu Doãn hoàn toàn xụi lơ trong lòng Cố Vân Hỉ.
Giám đốc Cố cảm nhận được cái run rẩy của Tiểu Doãn, ngầm hiểu như sự đồng tình, nàng một bước cắn mút lấy chiếc cổ trắng ngần từng khao khát kia.
"Ưm..."
Tiểu Doãn cảm thấy rõ rệt một dòng nước ấm dâng lên dưới bụng cùng sự tê rần nơi bị Cố Vân Hỉ tiếp xúc qua cũng có hơi hoảng sợ. Dù là nữ nhân chưa kinh qua "chuyện ấy" nhưng sống đến tuổi này cũng không thể không biết đây là cảm giác gì...
"Vân Hỉ...Không... Không... "
Tay Cố Vân Hỉ vẫn làm loạn dưới sự phản kháng của Tiểu Doãn. Đến nước này rồi nữ nhân lí trí vẫn còn do dự sao?
"Vân Hỉ... không ở nơi này được..."
Gương mặt Tiểu Doãn khi động tình vô cùng mị hoặc có chút ngại ngùng khi nói ra câu này. Chỉ thấy Cố Vân Hỉ cười rộ một cái, liền vòng tay bế người yêu đi về phía phòng ngủ. Một cước đá tung cánh cửa, Cố Vân Hỉ gấp gáp áp Tiểu Doãn lên chiếc giường êm ái. Đầu vùi vào khoảng không trước ngực Tiểu Doãn, cách lớp vải hôn lên đỉnh phong khiến Tiểu Doãn rên khẽ dâm mị.
"Tiểu Doãn... Em yêu chị... Em muốn chị..."
Thanh âm khàn đặc mang dục vọng của Cố Vân Hỉ như khiêu khích sức chịu đựng của Tiểu Doãn. Cố Vân Hỉ không chút kiêng kỵ vân vê xương quai xanh cực phẩm kia, tay không ngừng xoa nắn hai khỏa mềm mại thật ôn nhu nhưng lại đốt lên từng ngọn lửa làm cơ thể Tiểu Doãn cũng vặn vẹo theo động tác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]