"Tử Nhiễm, em có cần gì không?" 
5 phút sau 
"Tử Nhiễm, thật không cần gì chứ?" 
10 phút sau 
"Nhiễm, cần gì cứ gọi chị nha." 
"Sở Hàm, em là bị ngất, không phải tàn phế đâu ah..." 
Hạ Tử Nhiễm chỉ muốn im lặng ngắm nhìn lão bà phu nhân cho lại sức (Hạ tỷ có liều thuốc thặc lạ =]]]]),nhưng hình như lão bà nàng lại suy nghĩ lung tung. Vốn dĩ lần này ngất xỉu nàng biết cơ hồ với tính của Tần Sở Hàm sẽ tự trách bản thân, cho nên dù thân thể có khó chịu cũng sẽ không nói ra. 
"Chị lo cho em... Tử Nhiễm..." 
Tần Sở Hàm có chút khổ sở nhìn vào mắt Hạ tổng, khóe mắt còn vương lại mấy trận khóc ban chiều. 
"Sở Hàm, em không sao." 
"Chị..." 
"Nghe em, em không sao." 
Bàn tay ấm áp của Hạ Tử Nhiễm bất giác tiếp xúc với khuôn mặt ửng đỏ mệt mỏi kia, dùng lực kéo một chút, môi liền chạm môi. Giờ phút này, không có gì là cần thiết hơn sự quan tâm và ấm áp từ hai con tim chân chính yêu thương nhau dưới ánh chiều tà. 
- ------ 
Lý Á Kỳ âm trầm một bộ dáng rầu rĩ đứng bên khung cửa sổ kể từ trưa khi nhìn thấy hai người nàng kính trọng một thì mê man trên giường, một thì khổ sở bên giường. Không biết tiểu Kỳ nhỏ bé đã thở dài bao nhiêu lần rồi. 
"Kỳ, em sao vậy?" 
Trầm Giai từ phía sau vươn tay ôm trọn cơ thể lão bà vào lòng, siết sao âu yếm sủng nịch. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-bang-ap-bach/2459436/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.