Tần Sở Hàm thủy chung gĩư im lặng trước sự khiêu khích của Mạc Tư Tư. Bất luận thế nào cũng không thể để lộ sơ hở trước người phụ nữ này.
Mạc Tư Tư cười lạnh, gương mặt vẫn lạnh lùng một bộ.
"Thông minh lắm. Nhưng cũng vô ích thôi Tần tiểu thư. Bởi nếu cô không rời khỏi tiểu Nhiễm thì nhất định Hạ thị không trụ được."
Trong tia ánh mắt Tần Sở Hàm khẽ dao động vì vô cùng nghi hoặc về mức độ thực hư trong câu nói Mạc Tư Tư.
"Tiểu Nhiễm từng là một cô bé rất nghe lời."
Mạc Tư Tư đột nhiên chuyển chủ đề, đến ánh mắt cũng ôn nhu hơn vạn trượng khi nhắc đến Hạ tổng. Tần đại minh tinh mím môi ngồi đối diện, không biết nên trả lời ra sao thì Mạc Tư Tư lại lên tiếng.
"Từ bé không có được gia đình trọn vẹn là lỗi của người lớn. Tử Nhiễm và Hoan Hi, chỉ là những đứa trẻ tội nghiệp hứng chịu sai lầm của tuổi trẻ chúng tôi."
Mạc Tư Tư nhắm nghiền đôi mắt hồi tưởng, như đang chia sẻ những câu chuyện xưa cho Tần Sở Hàm. Tất cả những chuyện liên quan đến Hạ tổng đều được Mạc Tư Tư thuật lại rành mạch, rõ ràng. Từ Hạ Tử Nhiễm lần đầu gọi mẹ, Hạ Tử Nhiễm lần đầu tập xe, Hạ Tử Nhiễm đứng nhất toàn nước môn Toán khoa học... cho đến lúc nàng mất đi nụ cười, mất đi người thân, mất đi sự ấm áp...
Tất cả như khắc vào tâm khảm Tần đại minh tinh. Bất giác một cục đá to không biết từ đâu chặn cổ họng chỉ để thoát ra vài tiếng thở nhiễm tư vị đau đớn.
"Sở Hàm, tôi biết cô là người hiểu chuyện. Tử Nhiễm xứng đáng có được hạnh phúc bên người đàn ông thành đạt yêu thương nó. Nữ nhân và nữ nhân, từ đầu đã là sai lầm, là ngược với tự nhiên."
Mạc Tư Tư cầm lấy tay Tần Sở Hàm, từ trong đáy mắt hiện lên nỗi lo của người mẹ dành cho đứa con không cách nào quản được.
"Bà không thử, làm sao biết sẽ không hạnh phúc?"
Tuy thanh âm có chút run rẩy nhưng sự kiên định trong đó là không thể che giấu. Tần Sở Hàm rất tin tưởng, Hạ Tử Nhiễm sẽ không bao giờ hối hận về đoạn duyên tình này, cả nàng nữa.
"Sở Hàm, không lẽ cô không nghĩ đến ba mẹ mình đang khó khăn thế nào sao?"
Mạc Tư Tư tiếp tục công kích tinh thần Tần đại minh tinh. Ánh mắt lại nhiễm thêm mấy phần dao động.
"Tôi có nghe nói tiểu Nhiễm mấy ngày trước nhập viện... Tình trạng sức khỏe của nó trước giờ vẫn không ổn. Đứa con này, tại sao lại muốn đấu với mẹ tới cùng? Người thua cũng sẽ là nó thôi."
Mạc Tư Tư bất đắc dĩ lắc đầu. Tất cả được thu vào tầm mắt bối rối của lão bà Hạ tổng. Tay nàng khẽ siết lại thành nắm đấm, sâu đến móng tay suýt nữa đâm qua da thịt.
"Mạc phu nhân, tôi nghĩ bà đã quá xem thường Tử Nhiễm rồi. Nếu không có gì, tôi xin cáo từ."
"Khoan đã."
Tần Sở Hàm không quay lại, nhưng thân người bất giác dừng mọi động tác.
"Cô nên nhớ, chỉ cần cô rời khỏi tiểu Nhiễm, nó sẽ có lại Hạ thị, bản thân cô cũng cứu được gia tộc. Chẳng lẽ cô nỡ để người mình yêu ngày một suy yếu và gia đình mình tan nát?"
Đôi mi khẽ động, Tần đại minh tinh lấy ra kính râm đeo lên rồi sải chân một nước bỏ đi không quay lại. Mạc Tư Tư nhìn theo bóng lưng tịch mịch ra vẻ kiên cường kia, không khỏi cong lên nụ cười đắc ý trên môi.
*bà này đóng kịch hay quá... không làm diễn viên tiếc thặc =v=*
- -----
Tần Sở Hàm tận đến khi bước vào xe mới bắt đầu thở dốc cật lực. Hai tay cũng đổ đầy mồ hôi lạnh. Mạc Tư Tư quả thật không hề đơn giản, chuyện này nhất định không được để Hạ tổng biết được.
Rengggg...Renggggg
Điện thoại bất ngờ reo khiến Tần đại minh tinh giật nảy mình. Sau khi trải qua cuộc nói chuyện khủng bố với nữ nhân họ Mạc thì đa phần đều bị đả kích tinh thần mạnh mẽ, cũng may Tần Sở Hàm có tinh thần thép được tôi luyện trong khi lăn lộn ngành giải trí mới không sợ hãi khóc thét lên lúc đối mặt Mạc Tư Tư.
Dãy số điện thoại quen thuộc hiện lên màn hình, nàng cố trấn định một hồi cũng nhấc máy.
"Sở Hàm, chị ở đâu?"
Hạ Tử Nhiễm khẩn trương trong điện thoại
"Chị đi gặp bạn bè một chút. Em sao thế?"
"Em đến tiểu khu nhà chị thì không thấy."
"Được rồi, chị về ngay."
Tần Sở Hàm cúp điện thoại, cố gắng dùng hết khí lực ngửa đầu ra sau thư giãn. Rất nhanh sau đó nàng đã giẫm ga phi về tiểu khu.
- -----
Cạchhhh
Bóng lưng đơn bạc ngồi trên sofa đập vào mắt Tần đại minh tinh, ẩn hiện trong đó có lẽ là sự chịu đựng âm thầm... Dáng vẻ mỏi mòn kia dù có thế nào cũng trao cho nàng là nụ cười, không hề có nước mắt. Hạ Tử Nhiễm, rốt cuộc chị phải làm gì cho em đây? Nụ cười mệt mỏi, có phải chăng tình yêu của chúng ta đã bị xây trên sự hi sinh, sự sai lầm, sự chịu đựng không? Nàng đứng bất động ở cửa ngắm nhìn thật lâu cũng không lên tiếng, như chính mình đang họa lại thân ảnh người kia... Từng cái sườn mặt nhìn nghiêng, từng cái nhíu mày nghiêm túc...
"Tử Nhiễm"
"Sở Hàm!"
Hạ Tử Nhiễm xông đến ôm siết lấy cơ thể của lão bà mà nàng vô cùng yêu thương ngay khi lão bà vừa đẩy cửa bước vào.
"Tử Nhiễm? Em làm sao?"
Tần Sở Hàm cũng vòng đôi tay qua ôm ấp vòng eo ốm yếu đến khiến người ta đau lòng.
"Em nhớ chị..."
Hạ Tử Nhiễm buông lão bà, đôi mắt ủy khuất như đứa trẻ đang làm nũng đòi hỏi. Tần Sở Hàm nhịn cười, vuốt ve gương mặt hoàn mỹ rồi đặt lên môi lão công một nụ hôn nhẹ nhàng. Nàng yêu Hạ Tử Nhiễm, yêu từng tấc da thịt mê người, yêu từng nụ cười yêu mị, yêu cả tính cách bá đạo cứng đầu. Phải, tất cả ở người nữ nhân này đều khiến nàng phát điên muốn âu yếm.
"Sở Hàm...Làm...sao...ah..."
Môi hôn sưng đỏ càng thêm tư vị mê người, Tần đại minh tinh gắt gao nhấm nháp, cắn mút như muốn rút hết hô hấp của người kia. Hạ tổng chưa từng thấy lão bà mãnh liệt chủ động đến vậy nên cũng nhiệt tình đáp trả. Không lâu sau, Tần Sở Hàm đã đem Hạ Tử Nhiễm đẩy ngã trên chiếc giường kingbed của mình.
Động tác vừa mãnh liệt vừa ôn nhu chiếm lấy cơ thể nhẵn nhụi dưới thân, không ngừng cắn mút từng nấc da thịt. Hạ Tử Nhiễm bị áp đến không kịp phản ứng, chỉ có thể rên khẽ mấy tiếng liền biến thành đầm nước dưới sự công kích của lão bà.
"Sở... Hàm..."
"Suỵt..."
Tần Sở Hàm điên cuồng giải thoát dục vọng cơ thể mấy tháng nay, hay cũng chính là nỗi ức chế tâm lí bấy lâu. Hạ tổng hết bị lật qua thì đến bị áp lên tường cuối cùng ngã trên đất.
"Chị yêu em...Chị yêu em rất nhiều Nhiễm!"
Tần đại minh tinh thì thầm bên tai Hạ tổng, tay không ngừng ra vào nơi tư mật mê người kia nhưng nước mắt lại không ngừng rơi. Môi chạm môi, lưỡi với lưỡi triền miên không ngừng, fay còn lại di chuyển khắp nơi trên cơ thể đã quá quen thuộc mà mơn trớn, âu yếm như muốn hòa làm một thể. Tử Nhiễm! Tử Nhiễm! Hạ Tử Nhiễm! Chị yêu em... Yêu đến không muốn bất cứ chuyện gì xảy đến với em! Yêu đến dù hi sinh bản thân cũng muốn em được hạnh phúc. Rốt cuộc chúng ta phải làm sao đây? Nói cho chị biết đi Nhiễm... Xin em...
"Ahh..!!!!!"
Cuối cùng sau tiếng gào lúc đã xế chiều, Hạ Tử Nhiễm cũng xụi lơ trên giường mê man. Đến tận lúc này, đôi vai Tần Sở Hàm mới dám run rẩy, cổ họng thoát ra tiếng nức nở trong căn phòng ấm áp. Nàng nhẹ nhàng chỉnh lại mấy sợi tóc rối trên mặt lão công còn dính mồ hôi, ôn nhu hôn lên cái trán cao, rồi mũi, rồi môi. Nhưng sao mặn quá... Nước mắt tràn vào khoang miệng, mặn quá...
"Chị xin lỗi, Tử Nhiễm... Xin lỗi em... Tha thứ cho chị..."
- ----
"Mai em đi công tác phải không Nhiễm?"
Tần Sở Hàm nhanh nhẹn bưng ra dĩa thức ăn cuối cùng đặt trên bàn ăn hai người. Suốt một tuần kể từ lần mãnh liệt đó, Hạ Tử Nhiễm vẫn bị áp đến không ngóc đầu dậy nổi, lại bị gĩư lại ở tiểu khu này không về biệt thự, tuy trong lòng có chút khó hiểu, nhưng bất quá đã mau chóng quy nó thành "nữ nhân 30 như lang như hổ"
Hạ tổng hít một cái, đáy mắt đã hài lòng trông thấy.
"Phải đó! 5 ngày đi Bắc Kinh."
"Nhiễm, mấy ngày đó chị cũng phải đi quay phim, nhưng không được dùng điện thoại..."
Tần Sở Hàm có chút bất đắc dĩ trong thanh âm, mi cũng nhíu lại bất an.
"Ah... Vậy để em cho người theo bảo vệ, sẵn tiện theo dõi xem có tên nào theo đuôi chị không để báo cáo vậy..."
Hạ tổng bĩu môi tỏ vẻ không mấy hài lòng, nhưng trong lòng cũng biết rõ sẽ không có chuyện đó. Chẳng qua lừa gạt lão bà một chút thôi.
"Không... Không cần đâu. Chỉ 5 ngày thôi mà!"
"Cũng đúng, nhưng chị mang theo điện thoại đi ah... nếu lén gọi được thì ít nhất phải báo tin an toàn cho em chứ!"
"Được... Thôi ăn đi, thức ăn muốn nguội rồi kìa."
Nghe thấy lão bà hối thúc, Hạ tổng cũng mau chóng động đũa. Người ta nói cơm đâu cũng không bằng cơm nhà thật quá chí lí. Tuy có phần đạm bạc 3,4 món thôi nhưng lại ấm áp và ngon miệng đến lạ thường.
"Sở Hàm, sau này chị nhất định phải nấu cho em ăn hằng ngày. Mấy thức ăn mua ở ngoài không ngon chút nào!"
Hạ tổng không ngừng luyên thuyên về mấy món ăn, trong khi Tần Sở Hàm chỉ im lặng nhìn nhất cử nhất động kia, để khắc ghi, để lưu lại kỉ niệm đẹp nhất của hai người.
"Em đó! Không có chị cũng phải ăn uống quy luật nghe chưa? Còn nữa, trong tủ chị đã để sẵn các loại thuốc phù hợp với cơ thể em, liều lượng cũng ghi hết rồi. Đi xã giao ban đêm cũng mang theo thuốc dạ dày đi, hơn nữa uống ít thôi. Chưa hết,..."
"Stop!!! Biết rồi ah~ Có 5 ngày chị làm như sẽ không gặp lại luôn vậy!"
Hạ tổng nhướn mi, lão bà có phải càng già càng lải nhải nhiều hơn không? Như thế... không phải là đang tra tấn lỗ tai nàng sao...
"Tử Nhiễm... Nhớ hết chưa?"
"Yes, madam! Đã nhớ hết."
Hạ tổng làm động tác giống quân nhân khiến Tần Sở Hàm một chút cũng không thể trách móc.
- ------
Sân bay X
Hạ Tử Nhiễm khoác trên người y phục màu đen dụ hoặc, đôi con ngươi sáng quắc như muốn hút hồn bất kỳ ai cố ý nhìn vào. Tần Sở Hàm phá lệ hôm nay đi tiễn lão công cũng khiến Hạ tổng khó hiểu.
"Được rồi, chị về đi. Hàn Như sẽ phát điên khi không tìm được mỹ nhân đó! Trên đường cẩn thận, biết không?"
Hạ Tử Nhiễm nắm lấy bàn tay trắng tréo kia dặn dò. Tần Sở Hàm cật lực kìm nén nước mắt ôm chặt cơ thể Hạ tổng, môi cũng gắt gao tìm kiếm nơi giao triền...
"Em cũng phải cẩn thận. Nhớ kĩ lời chị dặn, biết không?"
"Em biết rồi ah!!!! Hẹn lão bà 5 ngày sau nha."
"...ưm...đi đi..."
Tầm mắt Tần Sở Hàm nhín theo bóng dáng kia đi vào cửa kiểm soát, mãi cho đến khi biến mất hẳn khỏi biển người, nàng mới ngã ngồi trên sàn đất bắt đầu khóc đến tâm tê phế liệt. Mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, mặc kệ chân có chút đau, nàng cũng không còn cảm thấy được nữa. Tim quặn lại, đầu óc quay cuồng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]