Hạ Tử Nhiễm hôn mê sâu suốt 3 tháng sau đó. Những vết thương ngoài da và xương đều đã lành lặn, cho nên nàng được phi cơ bệnh viện Tân An đưa về Trung Quốc tiếp tục điều trị. Trong thời gian đó, Tần Sở Hàm lúc nào cĩng túc trực bên cạnh chăm sóc từng chút một, đến nỗi Trầm Giai hay Vương Y Dạ có khuyên cỡ nào cũng không tách ra được. 3 tháng nàng chỉ ngồi bên cạnh tâm sự với Hạ Tử Nhiễm, ngắm nhìn gương mặt làm con tim nàng không nghe lời đập loạn.
"Nhiễm ơi, em mau tỉnh lại đi. Chị có rất nhiều điều muốn nói với em có biết không?"
"Hôm nay trời đẹp lắm. Bầu trời xanh cao đến nỗi không thấy một gợn mây. Em thấy không Tử Nhiễm?"
"Mau tỉnh lại, chị sẽ dẫn em cùng đi ăn kem, cùng nhau làm bữa tối, sẽ không bao giờ rời xa em đâu!"
"Nhiễm..."
Tiếng nức nở quen thuộc vang vọng khắp căn phòng bệnh. Một ngày lại một ngày não nề hơn, Tần Sở Hàm ngày nào cũng cố gắng gọi Hạ Tử Nhiễm nhưng con người kia vẫn nằm trên giường bất động, không có lấy một dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Bên ngoài phòng bệnh
"Giai...cứ thế này..."
Vương Y Dạ nhíu chặt đôi mày, vươn lấy tay ôm lây cơ thể mình suy tư. Hạ Tử Nhiễm nói không chừng sẽ không bao giờ tỉnh lại. Bởi chấn thương lần trước là quá lớn, đối với tình trạng sức khỏe kém sẵn là một cú chí mạng nên mới khiến cơ thể lâm vào hôn mê sâu đến thế.
"Tôi có khuyên cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-bang-ap-bach/2459419/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.