Trương Đình Ngữ chỉ âm trầm nhìn vào mắt Liễu Hạ Vũ không đáp, nhưng bao nhiêu tâm sự và điều muốn nói đã hiện ra mồn một thông qua đôi mắt kia. Vương Y Dạ chưa từng nghe qua lão công nhắc về gia đình cũng có phần run rẩy ngồi cạnh.
"Làm sao có thể?..."
Liễu cảnh quan nhíu chặt đôi mày hốt hoảng trước người kia, môi run rẩy muốn phủ nhận nhưng quả thật Trương Đình Ngữ mang lại cho nàng một cảm giác thân quen mà nàng chưa từng cảm nhận được mấy năm nay.
"Tiểu Vũ, chị xin lỗi đến bây giờ mới tìm được em. Là chị..."
Trương Đình Ngữ có thể hiểu được tâm trạng của em gái ngay lúc này. Thậm chí thời khắc lấy kết quả xét nghiệm DNA nàng cũng kinh ngạc, huống chi tiểu Vũ còn quá nhỏ sau biến cố liền mất đi cả gia đình.
"Không phải... Cảnh sát nói..."
"Chị quả thật được người khác cứu đi, gia đình đó họ Trương. Sau đó được nhận làm con nuôi... Cũng vì biến cố lần đó, chị phải nằm trên giường hơn ba năm. Sau đó chị quay về tìm em, nhưng đã không có tin tức..."
Liễu Hạ Vũ còn nhớ như in ngày định mệnh đó. Tiểu Vũ 6 tuổi đi học lớp một là một hài tử hạnh phúc khi được ba mẹ bảo ban và chị gái học ngay trên 3 lớp thương yêu. Nhưng hài tử đó đã phải đứng đợi trước cổng trường đến tận tối vẫn không thấy ba mẹ và chị gái đến đón. Hôm đó lại là sinh nhật tiểu Vũ. Rồi bác Lâm - bằng hữu rất thân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-bang-ap-bach/2459403/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.