Chương trước
Chương sau
Trình Diệu ra nước ngoài hai năm học chuyên sâu về nhạc kịch, học một năm rồi một năm, rốt cuộc cũng học xong. Nhớ nhà tới sốt ruột, cũng nhớ mấy ông anh chung nhóm thân yêu, vừa về nước trước tiên liền lên kế hoạch hẹn các thành viên của nhóm IceDream đã giải tán cùng đi ăn bữa cơm, tụ tập một trận.
Trừ Dương Tiêu Mục đang khổ cực theo đoàn phim phóng sự đi Bắc cực chưa về, những người khác đang ở Bắc Kinh đều đi được hết.
Trưởng nhóm Vương Siêu cùng anh cả Tạ Trúc Tinh đương nhiên cũng đáp ứng lời mời.
“Đi đi đi, đương nhiên đi, Diệu Diệu cậu yên tâm… Tất nhiên Tạ Trúc Tinh cũng đi…” Vương Siêu nhận lời Trình Diệu xong cúp điện thoại, nhắm mắt lại để Phương Sĩ Thanh tiếp tục trang điểm mắt cho mình, tí nữa hắn phải chụp ảnh bìa cho tạp chí của Phương tổng biên tập, bảo với trợ lý, “Cậu gọi điện thoại cho Tạ Trúc Tinh, kêu ẻm buổi tối Trình Diệu mời khách, 7 giờ rưỡi.” Xong nói tên nhà hàng.
Trợ lý đáp lời, đang định qua một bên gọi điện thoại thì Vương Siêu lại nói, “Nếu ẻm hỏi tôi đang làm gì thì cậu cứ nói là tôi đang chơi.”
Trợ lý, “Chơi cái gì?”
Vương Siêu trừng mắt, “Cậu bị ngốc hả, còn chơi gì nữa? Cứ nói là tôi chơi vịt!”
Vẻ mặt cậu trợ lý muốn cười mà không dám cười, “Biết rồi anh.” Xong đi gọi điện thoại.
Đang trang điểm thì thiếu chút nữa đã chọc vào mắt Vương Siêu (vì ẻm trừng mắt =))),Phương Sĩ Thanh hoảng sợ nhảy dựng lên thiếu điều chửi tục, “Nếu mà chọc cậu mù mắt thật, 90 triệu fan trên weibo cậu sẽ tìm tới nuốt sống cả nhà tôi mất.”
Vương Siêu hầm hầm, “Cần anh chọc! Sớm cmn mù! Không mù mắt thì sao lại tìm người như vậy làm người yêu chớ.”
Phương Sĩ  Thanh, “Không phải chứ? Cậu với Tiểu Tạ vẫn còn chiến tranh lạnh? Đã bao lâu rồi?”
Vương Siêu cười lạnh một tiếng, “Từ bữa sinh nhật của ẻm đó, anh tự tính đi.”
Hơn nửa tháng trước, 17 tháng giêng âm lịch, sinh nhật Tạ Trúc Tinh 27 tuổi, có tổ chức một buổi tiệc chúc mừng nho nhỏ, không mời fan mà chỉ mời hai mươi mấy nhân viên phòng làm việc Siêu Tinh.
Đôi cẩu nam nam của Siêu Tinh này vốn nên show ân ái một phen, cuối cùng lại đánh một trận trước mặt mọi người!
“Biết rồi, tối nay 7 giờ rưỡi… Anh ấy đang làm gì?… Chơi cái gì?… Được, cậu kêu ảnh cứ từ từ mà chơi đi.”
Tạ Trúc Tinh cúp điện thoại, vẻ mặt hoang đường nói với Lương Tỉ, “Ảnh kêu trợ lý nói với em, ảnh gọi vịt chơi!”
Lương Tỉ, “…”
Tạ Trúc Tinh, “Thật mẹ nó không phải em chửi ảnh, nhưng đồ ngốc này đầu óc không phát dục đàng hoàng mà.”
Lương Tỉ đưa ra ý tưởng, “Nó kêu vịt chứ gì! Cậu còn không mau gọi điện thoại méc Vương Tề?”
Tạ Trúc Tinh cự tuyệt, “Thôi, tuy ảnh là đồ ngốc, nhưng mà cũng có nhân quyền.”
Lương Tỉ không hóng được náo nhiệt thực thất vọng, lại hỏi, “Nói nửa ngày, rốt cuộc là hôm đó sao hai đứa lại đánh nhau?”
Tạ Trúc Tinh lời ít ý nhiều, “Em tổ chức sinh nhật, ảnh tới muộn nửa tiếng,…”
“Cái này có thể trách tui hả?” Giọng Vương Siêu kích động kể nguyên do hôm đó cho Phương Sĩ Thanh nghe, “Mấy fan của ẻm không biết hỏi ở đâu ra nhà hàng ẻm tổ chức sinh nhật, mấy chục người chực sẵn ở bãi đậu xe, tui mới đậu xe xong đã bị vây chặt, mắt mấy cổ không tốt nhận sai người, coi tui thành ẻm vây chặt không cho tui đi, chờ tui gỡ khẩu trang ra biết mình nhận sai người, tui đệt, mấy cổ còn có mặt mũi lật mặt! Tui cmn trêu ai chọc ai? Còn bị cụng đầu vào bảng đèn của mấy cổ nữa! Idol nào fan nấy, Tạ Trúc Tinh khốn nạn, fan cũng không tốt đẹp gì!”
Phương Sĩ Thanh có thuộc tính ẩn là fan Tạ, nhưng không dám nói ra, uyển chuyển bảo, “Fan đông dễ mất khống chế lắm, mấy cô ấy chắc chắn cũng không cố ý đâu. Lui một vạn bước, nếu mà fan có vấn đề thật thì cũng đâu thể đổ lên đầu Tiểu Tạ chứ?”
“Không quản lý được fan là em không đúng, vấn đề là ảnh chẳng thèm nói rõ chuyện ra sao, vừa vào cửa là trách em, chơi cái trò trước mặt nhiều người như vậy mà mắng em một hồi không cho phân trần, lời nói thì khó nghe thô tục, còn lôi cả mẹ em bà ngoại em ra nữa chứ, em thấy anh ấy đúng là quăng đầu óc cho chó ăn mà.” Tạ Trúc Tinh tức giận vỗ bàn, nói tiếp, “Hôm đó chính là sinh nhật em, vô cùng vui vẻ chờ ảnh cả ngày, phải, sinh nhật không phải chuyện lớn gì, nhưng một năm cũng chỉ có một lần thôi mà? Còn nhiều người nhìn như vậy, có ai làm như ảnh không?”
Lương Tỉ thấy cậu tức giận thật, giải vây thay Vương Siêu, “Cậu ở bên nó cũng nhiều năm rồi, chẳng phải tính tình nó là thế ư? Tức nó như vậy làm chi, chừng nào mới xong? Bớt giận bớt giận, đừng chấp nhặt với nó.”
Tạ Trúc Tinh, “Em không chấp nhặt với ảnh, là ảnh không chịu để yên, ảnh mắng em mắng mẹ em mắng mười tám đời tổ tông nhà họ Tạ em đều nhận thay, coi như ảnh miệng tiện. Nhưng mà người khác cũng tới, thôi thì yên ổn qua cái sinh nhật đi. Ảnh lại không chịu, em kêu người đẩy bánh kem ra, ảnh lại kêu cái ảnh đặt đẹp hơn, một lát nữa sẽ đưa đến. Còn chờ? Mấy chục người chờ cả tối đặc biệt chờ một mình ảnh, chờ nữa thì trời sáng luôn rồi!”
“Anh nói họ Tạ có phải không có lương tâm không? Tui tốn công đặt cái bánh kem cho ẻm, đặc biệt tìm một bậc thầy làm bánh chỉ nhận đơn đặt hàng riêng, còn tìm hoạ sĩ Căn thái thái nhà Hoa Vương xin phép để làm một phiên bản ẻm bằng fondant vô cùng đáng yêu, tui tốn công tốn sức như vậy làm chi? Người giao bánh kem bị kẹt xe trên đường, sẽ tới ngay thôi, tui kêu chờ vài phút, vài phút thôi mà ẻm cũng không chịu chờ! Còn nói tui lắm chuyện?!”
Vương Siêu múa may rồi tiện tay cầm lấy một cây cọ trên bàn, tức giận nói, “Lúc đó trán tui u lên một cục to vầy nè, còn to hơn cái đầu cọ trang điểm này nữa, có phải ẻm bị mù không, nhìn không thấy hả? Không tội nghiệp tui thì thôi, còn mẹ nó hét vào mặt tui! Bên cạnh bao nhiêu người nhìn, ẻm còn hét tui như vậy! Tui cho ẻm mặt mũi quá mà đúng không? Đệt cmn, qua được thì qua, không qua được thì ly hôn!”
Phương Sĩ Thanh khiếp sợ hỏi, “Hả? Hai cậu kết hôn rồi?”
Vương Siêu cả kinh, vội đáp, “Anh đừng có mà nói cho anh cả tui, hồi mùa đông năm ngoái đó, đăng ký kết hôn rồi. Sớm biết thì không đăng ký đâu. Bây giờ còn phải ly hôn, phiền muốn chết.”
“Ảnh đòi ly hôn.” Tạ Trúc Tinh nói, “Giờ mới được mấy tháng đã ly hôn, ảnh coi kết hôn là gì, trò đùa hả?”
Lương Tỉ cảm giác hai đứa này chính là đang đùa giỡn, nói, “Nó là đứa như vậy, nói miệng đâu thiệt gì, cậu cứ nói với nó ly hôn thì ly hôn, sợ anh hả? Nếu ly hôn thật, qua hai ngày là nó khóc lóc về tìm cậu liền.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Lương ca, hai năm trước em đã tự thề với bản thân rồi, tuyệt đối sẽ không nói với ảnh mấy lời tàn nhẫn vậy nữa.”
“Ly hôn phiền muốn chết, còn phải bớt thời giờ bay qua châu Âu.” Vương Siêu sầu muộn nói, “Đại tẩu, anh nói xem tui có nên ly hôn với ẻm thật không?”
Phương Sĩ  Thanh hỏi hắn, “Cậu muốn ly hôn không?”
Vương Siêu đáp, “Không muốn đâu.”
Phương Sĩ  Thanh, “Không muốn thì hỏi như vậy làm gì? Nói hươu nói vượn vui vẻ lắm sao?”
Vương Siêu cảm thấy mình rất có lý, mặt mày hớn hở, “Bởi vì tui nói ra thì có thể chọc tức chết ẻm, tui đương nhiên là vui.”
Phương Sĩ Thanh mặt doge, “Vậy bây giờ thì sao? Vui không?”
Vương Siêu, “Hình như cũng chẳng vui gì cả.”
Hắn chụp xong ảnh bìa kết thúc công việc.
Tạ Trúc Tinh với Lương Tỉ cũng tạm biệt ai về nhà nấy.
Vương Siêu nhận được mật báo của Lương Tỉ, “Chồng mày tìm tao nói chuyện hơn nửa ngày, tao thấy nó cả người gầy đi một vòng, nói chuyện với tao thiếu điều oà khóc, mày mau chóng chạy về nhà đi, đừng làm loạn nữa.”
Tạ Trúc Tinh nhận được tin nhắn từ Vương Tề, chuyển tiếp tin nhắn của Phương Sĩ Thanh gửi cho anh, “Em trai anh với Tiểu Tạ giấu anh đăng ký kết hôn, em cố gắng khuyên ly hôn nhưng mà không thành, nó sống chết không chịu rời khỏi Tiểu Tạ, tức chết bổn Tạ fan đây, xin anh mau đánh nó một trận nên thân vào hứ hứ hứ.”
Tạ Trúc Tinh nghĩ, “…” Đại tẩu tàn nhẫn độc ác vậy sao?
Cậu thông qua anh cả chuyển lời, nói vài câu với đại tẩu.
Mới vừa thả điện thoại xuống, trên màn hình hiện lên tin nhắn mới của Vương Siêu, “Kêu bố đi, kêu anh vậy thì anh về.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu gửi một tin nhắn thoại tới, “Em còn do dự cái đ’ gì? Không thấy bạn đọc nói hả, em kêu một tiếng bố người ta liền khen em dễ thương, trước đó có ai từng nói Tạ Bạch liên em dễ thương không, mọi người đều kêu em là đại! tra! nam! Kêu bố đi, tra nam còn có thể tẩy trắng, còn không mau kêu?”
— Chúng ta trước tiên quay ngược lại một chút. Rốt cuộc ngày 17 tháng giêng hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Buổi chiều ba giờ, Tạ Trúc Tinh và mấy thành viên nòng cốt trong đoàn đội của cậu luôn chân luôn tay bố trí hiện trường tối đó sẽ tổ chức sinh nhật, chia thành tổ ánh sáng, tổ đạo cụ, tổ âm thanh, tổ đạo diễn, muốn thực hiện một nghi thức cầu hôn thật hoành tráng.
Hồi mùa đông bay đi châu Âu đăng ký chỉ là ý định nhất thời nảy ra, chỗ đó tuyết rơi rất dày, vội vàng làm thủ tục xong hai người liền chạy tới sân bay bay về nước ngay để tham gia một thông cáo khẩn cấp, chẳng thực hiện nghi thức gì cả, tới nhẫn cưới cũng chỉ có nửa ngày để chọn, Vương Siêu vẫn chưa chọn được chiếc nhẫn nào hợp ý.
Bây giờ Tạ Trúc Tinh thừa dịp Tết âm lịch có kỳ nghỉ, lại ngay sinh nhật cậu, vừa lúc bổ sung một chút.
Khẩn trương chuẩn bị mấy tiếng, tất cả đều đã ổn thỏa, chỉ chờ chính chủ tới thôi.
Đã hẹn là 6 giờ rưỡi bắt đầu, chưa tới 6 giờ xe Vương Siêu đã tới bãi đậu xe rồi.
Bởi vì hắn ra cửa tiện tay vớ đại áo khoác của Tạ Trúc Tinh mặc, bị đại quân mười mấy người fan Tạ của Tạ Trúc Tinh nhận lầm, bao vây lấy hắn, to giọng chúc mừng sinh nhật hắn. Hắn rơi vào đường cùng đành phải gỡ khẩu trang ra, ai ngờ trong đám fan này lại có vài anti cực đoan của hắn, bùng nổ công kích cá nhân. Người thì đông, đẩy tới đẩy lui hắn bị một cái bảng đèn đập trúng đầu, may nhờ một số fan Tạ lý trí với số ít fan couple duy trì trật tự hắn mới thoát thân được.
Vào hội trường sinh nhật, vừa bầm dập vừa bị nhục mạ bằng ngôn ngữ, Vương Siêu nói không lựa lời, bắt đầu bô bô công kích về phía Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh vui vẻ phấn chấn chờ cầu hôn, bị hắn xoay mòng mòng.
Sau vòng công kích đầu tiên, kỹ năng của Vương Siêu cần thời gian khôi phục.
Tạ Trúc Tinh trao đổi ánh mắt với nhân viên, tới lúc đẩy bánh kem ra rồi.
Tổ ánh sáng vào vị trí, tổ đạo cụ giơ OK, tổ đạo diễn chuẩn bị chỉ huy.
Lúc này kỹ năng của Vương Siêu khôi phục xong, la lên, “Chờ một chút! Anh đặt cái bánh kem, đang trên đường tới.”
Tạ Trúc Tinh, “Chờ cái gì? Không chờ nữa! Sao anh lại lắm chuyện vậy?” Nói giỡn hả, cái bánh kem bây giờ có nhẫn cầu hôn, còn do chính cậu đặt riêng nhà thiết kế trang sức đại tài Trịnh Thu Dương làm.
Vương Siêu đang đau đầu muốn ngất xỉu, bị cậu hét một tiếng suýt khóc, cả giận, “Em hét anh, trước mặt nhiều người như vậy, em lại dám hét vào mặt anh? Có phải không muốn cho qua không? Không muốn cho qua thì ly hôn!”
Ánh đèn lờ mờ, Tạ Trúc Tinh vốn không thấy được đầu hắn u lên, lập tức vì câu ly hôn dễ dàng thốt ra mà nổi giận, “Anh lại muốn làm gì? Có phải lại muốn đi Tây Tạng bình tĩnh lần nữa không.”
Nhưng mà việc này có thể nhắc lại ư? Cần cũng không thể nhắc! Thế là đánh nhau.
Hơn chục đồng nghiệp vây xem tỏ vẻ: Đánh một lát rồi hôn một cái, hôn xong lại tiếp tục đánh, đánh xong tiếp tục hôn, tuần hoàn nửa giờ, từng gặp kiểu đánh nhau này chưa? Chúng tôi gặp rồi.
Phục hiện xong. Trở lại hiện tại. —
Tạ Trúc Tinh đã biết rõ rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho Vương Siêu.
Vương Siêu nghe máy, “Cái gì?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Tối nay 7 giờ ăn cơm với Trình Diệu, em đón anh nhé?”
Vương Siêu nghĩ thầm, đã bảo kêu bố đâu, làm bộ làm tịch nói, “Em là ai đó?”
Tạ Trúc Tinh thành khẩn nhận sai, “Vương Siêu, là em sai, trán còn đau không?”
Vương Siêu, “Còn chờ em hỏi? Khỏi lâu rồi.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Vợ ơi, em yêu anh.”
Vương Siêu được vuốt lông, rộng lượng hơn hẳn, “Được rồi, mắc ói á.”
Tạ Trúc Tinh, “Còn cần kêu bố không?”
Vương Siêu, “Đương nhiên, không kêu không phải Tạ Bạch liên!”
Tạ Bạch liên, “Để dành tối kêu đi.”
Vương Siêu nghĩ thầm, buổi tối? Á há há há há há há cũng được nha.
Đêm đó 7 giờ, nhóm nhạc cũ tụ tập nhau, vui vẻ ăn mừng.
Trưởng nhóm không hề có chút xấu hổ nào, đương nhiên ngồi xuống vị trí chủ trì.
Các đồng đội thần sắc khác nhau, thậm chí sôi nổi ra dấu nháy mắt với anh Tiểu Tạ.
Vương trưởng nhóm bất mãn vỗ bàn, “Các cậu làm gì đó? Trong mắt có còn trưởng nhóm không?”
Tạ Trúc Tinh búng tay một cái.
Cao Tư Viễn nhấn điều khiển từ xa, đổi đèn tường trong phòng riêng thành màu xanh lam, ánh sáng vào vị trí.
Quý Kiệt mở điện thoại ra bật bài hát “Cái quỷ gì”, BGM vào vị trí.
Trình Diệu đẩy bánh kem có hình người cách điệu ra, đạo cụ vào vị trí.
Vương Siêu đánh mất uy nghiêm của trưởng nhóm, hoàn toàn đần mặt.
Tạ Trúc Tinh đến bên cạnh hắn, lấy nhẫn ra, quỳ một gối xuống đất hỏi, “Bố, gả không?”
Phiên ngoại này tác giả chỉ đăng Weibo, sau bao nhiêu năm thì Siêu Siêu nó vẫn thèm đòn thế thôi:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.