Cắt đuôi trợ lý, gọi xe chạy thẳng tới nhà Vương Siêu. Taxi chạy qua hai con đường Tạ Trúc Tinh mới bắt đầu thấy đau, may mà chỉ đau một lát rồi thôi, vấn đề không lớn.
Bây giờ là hơn chín giờ sáng, dựa theo giờ làm việc và nghỉ ngơi của Vương Siêu, lúc này hơn nửa là đang ngủ thẳng giấc.
Đợi lát nữa nhấn chuông, con hàng này rề rà ra mở cửa, nói không chừng còn hùng hùng hổ hổ, vừa nhìn thấy cậu có thể bị dọa tới nhảy dựng lên, tiểu ngu ngốc xấu hổ.
Tạ Trúc Tinh ngồi ghế sau taxi tưởng tượng ra như vậy, cười rộ lên từ đáy lòng.
Đến cửa nhà người ta, cậu mới phát hiện mình mơ mộng quá rồi.
Chuông cửa bị cậu nhấn đến nóng lên cũng chẳng có ai ra mở cửa cho cậu.
Tạ Trúc Tinh hơi nghi ngờ có phải Vương Siêu không có nhà không, ngẩng đầu nhìn lên, rèm cửa sổ lầu ba hơi giật giật.
Vương Siêu dựa lưng vào tường núp bên cạnh cửa sổ, bị dọa tới toát mồ hôi hột.
Người này không phải đang nằm viện ư? Chưa nói tiếng nào chạy tới đây làm gì?
Đợi một hồi thật lâu, chuông cửa không kêu nữa.
Có phải đi rồi không?
Vương Siêu lén lút nhìn ra một lần, rụt trở về với vận tốc ánh sáng.
Đi cái đệt. Vậy mà còn ngồi trước cổng?
Kệ, dù sao cũng không mở, cứ ngồi đó đi.
Hắn hung ác nghĩ, nằm xuống tiếp tục chơi game.
Chơi một lát, không nhịn được lại len lén chạy tới cạnh cửa sổ liếc mắt nhìn ra ngoài.
Úi chời, không đi thật hả?
Chẳng mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/peter-pan-va-cinderella/1743683/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.