Thứ bảy Vương Cẩm cũng không được nghỉ, trong nhà chỉ có Vương Siêu với Ngạn Dung.
Buổi trưa Ngạn Dung nói muốn ăn lẩu nên Vương Siêu định dẫn cậu đi ra ngoài, thay xong quần áo thì Trì Lập Đông gọi tới hỏi hắn đang ở đâu, nghe Vương Siêu bảo chuẩn bị đi ăn liền hỏi tiếp ăn chỗ nào, định tới tìm bọn họ.
Vương Siêu từ chối, “Tôi dẫn con nít theo, không tiện.”
Trì Lập Đông cười nói, “Trông con giúp ai? Bản thân cậu vẫn còn là một đứa nhóc đây.”
Vương Siêu, “Chính là không tiện, hôm khác đi.”
Trì Lập Đông cũng không kiên trì nữa, thôi luôn.
Thấy Vương Siêu cúp điện thoại Ngạn Dung mới hỏi, “Là cái người đô con hôm qua hả?”
Vương Siêu, “Ừm.”
Hai mắt Ngạn Dung phát sáng, “Có phải anh ta muốn theo đuổi anh không?”
Vương Siêu, “C*t, nghĩ anh giống em hả? Lớn lên giống y như tiểu yêu tinh, ai nhìn cũng muốn đè.”
Ngạn Dung không rành tiếng Trung nghe xong còn rất vui vẻ.
Buổi tối, Tạ Trúc Tinh lại gửi tin nhắn tới.
Một tin là “Hôm nay chụp CT, bác sĩ bảo đã tạm ổn, anh đừng lo lắng.”
Tin thứ hai “Nhưng mà vẫn còn rất đau.”
Vương Siêu vẫn không trả lời, chẳng biết nên nói sao, cũng không đoán được rốt cuộc Tạ Trúc Tinh muốn làm gì.
Trước khi ngủ Vương Siêu lăn tới lăn lui xem lại mấy tin nhắn Tạ Trúc Tinh gửi cho hắn vô số lần, càng xem càng khó hiểu, họ Tạ muốn làm gì đây?
Phiền muốn chết, ném điện thoại đi ngủ.
Nhắm mắt là bắt đầu nằm mơ, mơ một giấc mơ thật dâm đãng, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/peter-pan-va-cinderella/1743681/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.