Trì Lập Đông nói chuyện điện thoại xong càng ủ rũ hơn, quay lại nhìn, Vương Siêu cúi mặt ngồi xổm ven đường, còn đáng thương hơn cả mình.
Anh ta cho là vẫn vì chuyện bưu thiếp, khuyên nhủ hắn, “Đừng nghĩ nhiều, nói không chừng số cậu may, gửi không tới nơi đâu.”
Vương Siêu ngẩng đầu hỏi hắn, “Cô gái kia của anh giải thích việc nhận được mà vờ như không thế nào?”
Trì Lập Đông ngưng vài giây mới đáp, “Tôi không hỏi.”
Vương Siêu cạn lời, “Vậy anh nói lâu như vậy là nói gì?”
Trì Lập Đông đáp, “Hỏi thời tiết bên ấy, bàn bạc vài câu về cổ phiếu.”
Vương Siêu cực kỳ coi thường, “Anh có hèn quá không?”
Trì Lập Đông xấu hổ cười cười, cũng không phản bác hắn mà chỉ nói, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Vương Siêu, “Đợi chút đi, cái đó, tôi cũng đi gọi điện thoại.”
Hắn chạy tới góc Trì Lập Đông gọi điện thoại ban nãy, lấy di động ra chậm chạp bấm số.
Kêu Trì Lập Đông hèn, hắn cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Lúc rời khỏi Bắc Kinh hắn cầm theo một chiếc di động mới, thẻ sim cũng mới luôn, còn chưa tải app WeChat, vốn không định liên lạc với người khác, cũng không muốn bị người khác liên lạc tới. Trong danh bạ điện thoại trừ Trì Lập Đông ra cũng chỉ có số Vương Tề và trợ lý của anh.
Vương Siêu vốn không nhớ số của bất kỳ ai trong đoàn đội mình, kể cả Lưu Thông Minh.
Thế nhưng hắn nhớ rất rõ số di động của Tạ Trúc Tinh.
Bên kia reo hơn ba mươi giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/peter-pan-va-cinderella/1743678/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.