Tạ Trúc Tinh chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự, chỉ là rượu vào lòng đau với hơi chóng mặt, bị Quý Kiệt vỗ một phát tỉnh dậy liền ngẩng lên. Quý Kiệt ra hiệu cho cậu nhìn bên kia, cậu xoay đầu lại, nhìn thấy Vương Siêu.
Vương Siêu thấy lạ, “Hai người dám lén lút uống rượu mà không gọi tôi?”
Tạ Trúc Tinh suy nghĩ một lát mới đáp lời, “Không phải anh tới rồi đó ư?”
Quý Kiệt vịn ghế đứng dậy, “Hai người nói chuyện đi, em đi vệ sinh.”
Chỉ còn lại hai người Tạ Vương.
Vương Siêu kéo ghế sát bên Tạ Trúc Tinh ra nghiêng người ngồi xuống, “Lưu Thông Minh kể hết cho anh rồi, em cũng thật là, giải thích rõ với anh là được rồi không phải ư? Cái miệng mọc ra dưới cái mũi để làm gì? May lại luôn cho rồi.”
Mặt Tạ Trúc Tinh đơ như khúc gỗ.
Vương Siêu đè vai cậu hỏi, “Say rồi hả?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Không có.”
Vương Siêu lắc cậu, “Vậy em nói gì đi chứ.”
Tạ Trúc Tinh, “Đừng lắc, chóng mặt.”
Vương Siêu không lắc nữa nhưng vẫn đặt tay trên vai cậu, hừ một tiếng, “Chuyện đó, em xin lỗi anh đi, xin lỗi xong anh đưa em về nhà.”
Giọng Tạ Trúc Tinh đều đều, “Em phải xin lỗi chuyện gì?”
Vương Siêu trừng mắt, “Em nói đó là nhà của em, bảo anh ra khỏi nhà em! Giả ngu phải không?”
Tạ Trúc Tinh mím môi, hỏi hắn, “Có phải là nếu em xin lỗi thì anh sẽ về nhà với em, sau đó chúng ta lại giống như trước đây, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
Vương Siêu muốn bậc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/peter-pan-va-cinderella/1743672/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.