Chương trước
Chương sau
Nghệ sĩ xướng tác kia chính là bạn học cũ của Vương Siêu, tay chơi keyboard nọ.
Ca khúc solo của gã là một bản tình ca phong cách dân gian, sau khi ra mắt cũng đạt được mức độ chú ý nhất định.
Tóm lại là không gây ra sóng gió gì lớn.
Các thành viên IceDream biết gã là bạn học của trưởng nhóm, cũng biết trưởng nhóm không thích nhắc đến người này, đều thức thời không đề cập gì trước mặt hắn.
Nhưng sau lưng hắn, Cao Tư Viễn lặng lẽ hỏi Tạ Trúc Tinh, “Không phải quan hệ của trưởng nhóm với tên ca sĩ dân gian kia không tốt hả?”
Tạ Trúc Tinh, “Chỉ là bạn học bình thường.”
Giọng Cao Tư Viễn vừa hiếu kỳ vừa nhiều chuyện, “Nhưng sao em lại nghe nói, người này có thể ra bài hát là nhờ trưởng nhóm giúp một tay?”
Tạ Trúc Tinh không nói nữa.
Cậu cảm thấy Vương Siêu nhất định là có chuyện gì không nói cho cậu biết.
Mà Vương Siêu từ đầu tới cuối vẫn chẳng hề chủ động nhắc tới tay keyboard này lần nào.
Đoạn Nhất Khôn thành lập phòng làm việc riêng có lẽ là vừa thoát khỏi cảnh khốn đốn, liên lạc lại với sáu người IceDream, quan hệ bây giờ dù sao cũng hơi lúng túng, nhắn tới nhắn lui cũng chỉ là vài lời chúc mừng lẫn nhau.
Mấy tin tức của Huy Tinh như nghệ sĩ mới ra bài hát, người cũ tách ra riêng thế này chỉ là những gợn sóng nhỏ, buổi biểu diễn sắp tới của IceDream cũng chỉ được thảo luận nhiệt tình trong cộng đồng fan, so với những tin tức ấy, đề tài giải trí bùng nổ nhất tháng 8 năm nay chính là một chương trình truyền hình thực tế xuất hiện trước tầm mắt khán giả như một con hắc mã.
Trong cuộc đại chiến các gameshow đủ mọi thể loại hè này, rating của nó liên tiếp tăng lên, mức độ chú ý trên mạng cũng gần bằng với show mà Lương Tỉ tham gia.
Mà độ thảo luận cao nhất trong show này là một siêu mẫu nửa đường chuyển hướng đóng phim, từng diễn vài vai phụ trong một số bộ phim, chính là kiểu từ đầu đến cuối không hot mấy, khán giả cảm thấy quen mắt nhưng không nhớ nổi tên, lần này trong gameshow cậu ta cá chép hoá rồng, độ nổi tiếng tăng vọt, từ tuyến mười tám thăng cấp thành tiểu thịt tươi lưu lượng luôn.
Vương Siêu không xem chương trình thực tế, trước đây ham muốn mỗi ngày của hắn là ngâm mình ở hộp đêm và chơi game, bây giờ cũng chỉ còn sót lại mỗi chơi game.
Bởi vậy hắn cũng chả để ý gì mấy tới cái tên siêu mẫu bỗng dưng lại hot này.
Mãi đến khi ông bạn Trịnh Thu Dương của hắn gọi điện thoại đến, dương dương tự đắc khoe khoang, “Tao đã nói với mày là người yêu sẽ hot rồi mà? Thế nào?”
Hắn mới biết siêu mẫu chân dài này là bạn trai của Trịnh Thu Dương.
Siêu mẫu đi xa quay tập mới, không có ở nhà, Trịnh Thu Dương khoe khoang qua điện thoại đã đời vẫn còn cao hứng, hẹn luôn Vương Siêu buổi tối cùng uống vài chén.
Lần gần nhất đi uống là lúc Tạ Trúc Tinh còn quay phim ở Đại Lý, Vương Siêu cũng hơi nhớ mùi rượu, vừa hay tối chẳng có gì làm nên đồng ý luôn.
Lúc này hắn và các thành viên khác của IceDream đều đang ở công ty chuẩn bị cho concert tháng sau, ngoại trừ biểu diễn mười mấy bài hát trong cả hai album còn phải chuẩn bị thêm vài sân khấu đặc biệt, sáu người cũng đều có tiết mục solo.
Vương Siêu sẽ thể hiện một bản tình ca kinh điển, còn chèn vào giữa ca khúc một phần độc tấu violin.
Tạ Trúc Tinh thì nhảy một bài, phong cách cực kỳ nóng bỏng, để nâng cao hiệu quả còn đặc biệt tìm một dancer nữ phối hợp biểu diễn.
Vương Siêu đẩy cửa phòng tập nhảy đi vào, Tạ Trúc Tinh với dancer nữ kia còn đang tập theo nhạc, mười mấy giây nhảy dán sát người vào nhau.
Trưởng nhóm chua lòm đứng cạnh nhìn, chờ hai người nhảy xong mới gọi Tạ Trúc Tinh, “Em lại đây, anh nói với em cái này.”
Tạ Trúc Tinh nói với cô gái “Vất vả rồi”, xong mới lại chỗ hắn, “Anh không mau luyện tập đi, chạy đi đâu làm biếng đấy?”
Vương Siêu tự cao đáp, “Cái đó mà còn phải luyện hả? Anh có nhắm hai mắt cũng kéo được nữa là.”
Tạ Trúc Tinh, “Được, anh lợi hại. Muốn nói gì với em?”
Vương Siêu đưa chìa khoá xe cho cậu, “Buổi tối em đi ăn cơm với đám Quý Kiệt đi, ăn xong thì lái xe về, có một người bạn hẹn anh, nhất định sẽ uống rượu cho nên anh không lái xe.”
Tạ Trúc Tinh nhận lấy, hỏi hắn, “Bạn nào?”
Vương Siêu thành thật đáp, “Chính là tên họ Trịnh kia.”
Tạ Trúc Tinh lại hỏi, “Chỉ ăn bữa cơm thôi? Có chơi cái khác không?”
Vương Siêu, “Không chơi cái khác! Nếu không tin tới lúc đó anh livestream cho em xem?”
Tạ Trúc Tinh đâu muốn coi livestream, cậu muốn đi chung cơ. Nhưng mà Vương Siêu không chủ động rủ cậu đi cùng, cậu cũng không tiện đòi đi theo.
Vương Siêu chẳng có chút mắt nhìn nào, đương nhiên không nhận ra Tạ Trúc Tinh muốn đi cùng, mà vốn hắn cũng đâu định dẫn cậu theo.
Giỡn hả, hắn còn đang giả là 1 trước mặt Trịnh Thu Dương mà, nếu dẫn Tiểu Tạ theo, hai người này đối chất thẳng mặt vậy thì chẳng mấy chốc mà lộ tẩy thôi.
Buổi tối vừa gặp nhau trong nhà hàng, Trịnh Thu Dương đã hỏi, “Người yêu mày đâu? Sao không dẫn đến?”
Vương Siêu chỉ nói thật một nửa, “Về nhà rồi, ẻm không thích đi chơi, thích yên tĩnh.”
Trịnh Thu Dương cười nói, “Tao tưởng mày dẫn người yêu theo nên mới hẹn ở nơi đứng đắn thế này, thôi hai ta đừng ở đây nữa, đổi chỗ khác thú vị hơn đi.”
Vương Siêu vội đặt đít ngồi xuống, “Ông mau quên đi, tôi mới nói là đi ăn bữa cơm mà người nhà tôi đã tra hỏi cả nửa ngày như thẩm vấn phạm nhân rồi nè.”
Trịnh Thu Dương vốn cũng chỉ đùa thôi, ngồi xuống theo.
Chọn món xong, hai người hàn huyên vài câu về show của bạn trai Trịnh Thu Dương.
Trước khi tới Vương Siêu còn đặc biệt xem qua một vài tập, khen, “Người yêu ông cũng rất thú vị, hơn một nửa mảng miếng hài đều là từ anh ta.”
Trịnh Thu Dương đắc ý, “Đương nhiên, ẻm cực kỳ thông minh.”
Vương Siêu lại chẳng hề cảm thấy cậu ta thông minh, hỏi, “Hai người tụi ông có cãi nhau không?”
Trịnh Thu Dương, “Không cãi, tính tình ẻm rất tốt, hơn nữa cũng chẳng có gì để mà cãi, đâu có mâu thuẫn gì.”
Vương Siêu chế giễu, “Mau dẹp đi, cái gì mà không mâu thuẫn? Hai ta có chỗ nào không giống nhau? Người yêu của tôi theo dõi tôi chăm chú như phòng trộm, cả ngày nghi ngờ tôi làm xằng làm bậy ở ngoài, hở chút là tụi tôi lại cãi nhau một trận, có lúc còn động tay. Người yêu ông mà lại không làm gì? Không phải anh ta không biết trước đây ông sống như nào chứ?”
Trịnh Thu Dương nghiêm mặt, “Sao lại không biết? Tao nói rõ ràng rồi, ẻm không phải loại người thích lôi chuyện cũ ra.”
Vương Siêu không phục, “Người yêu tôi cũng không lôi chuyện cũ.”
Trịnh Thu Dương thấy lạ, “Vậy hai đứa mày cãi nhau chuyện gì? Bây giờ không phải mày nề nếp lắm rồi sao?”
Vương Siêu cũng chẳng biết, “Tóm lại là mấy chuyện vặt vãnh, cũng không biết tại sao lại cãi nữa.”
Trịnh Thu Dương cảm thấy hai người vẫn còn nhỏ, nói, “Có chuyện gì mà không thể nói đàng hoàng?”
Vương Siêu suy nghĩ một chút mới đáp, “Có nói đàng hoàng cũng vô dụng, tôi đâu có nghe.”
Trịnh Thu Dương, “…”
Vương Siêu nói xong, lại không khỏi vui vẻ, “Khó trách tôi cứ cảm thấy mấy ngày không cãi nhau rồi, thật giống như thiếu thiếu cái gì.”
Trịnh Thu Dương, “… Cãi nhau mà còn cãi thành ra vui như vậy?”
Vương Siêu hăng hái kể, “Không chỉ cãi nhau, hai tụi tôi còn đánh nhau nữa, ẻm từng học võ, tôi đánh không lại ẻm. Bình thường tính tình ẻm cũng khá tốt, mỗi lần muốn động tay thì thay đổi giống như một người khác vậy, quả thực đẹp trai banh nóc, hà hà, tôi còn thích đánh nhau với ẻm nữa chứ nói.”
Trịnh Thu Dương, “…”
Vương Siêu hồi tưởng lại hình ảnh đánh nhau với Tạ Trúc Tinh, đắc chí nói, “Thực ra ẻm ra tay cũng không thật sự dùng sức, chẳng đau gì hết.”
Trịnh Thu Dương, “…” Quả nhiên trẻ tuổi thật là tốt, biết chơi như thế.
Cơm nước xong trước khi ai về nhà nấy liền hẹn gặp lần tới, Trịnh Thu Dương nói, “Nếu lần sau hai người bọn họ đều rảnh thì bốn chúng ta cùng gặp nhau, tụi mày đều là người trong nghề, quen biết còn có thể phối hợp giúp đỡ lẫn nhau.”
Vương Siêu đồng ý, hai người khoác vai nhau đi ra khỏi nhà hàng.
Trịnh Thu Dương lái xe tới, định gọi người lái hộ, đưa Vương Siêu về trước.
Mới vừa ra tới cửa nhà hàng, ngay chỗ đỗ xe bên cạnh cầu thang có chiếc xe bấm còi một tiếng.
Hai người nghe tiếng đều quay đầu lại nhìn.
Vương Siêu, “… Sao giống xe của tôi thế nhỉ?”
Người ngồi ở ghế lái trong xe, cũng khá giống người yêu hắn nữa.
Tạ Trúc Tinh biết bọn họ hẹn nhau ở nhà hàng này, tập nhảy trong công ty tới tám giờ rưỡi, cảm thấy chắc cũng sắp tới giờ liền đi thẳng tới đây, đợi trước cửa chừng hơn mười mấy phút.
Cậu sợ Vương Siêu uống rượu, không tiện bắt xe về.
Hơn nữa cậu cũng muốn gặp anh bạn họ Trịnh trong truyền thuyết kia.
Ánh mắt chọn bạn của Vương Siêu không ổn, tay keyboard chính là ví dụ sống sờ sờ.
Anh bạn họ Trịnh nhanh chóng nhận ra là người nhà tới đón, cách một lớp kính chắn gió vẫn nhiệt tình vẫy tay với Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh bước xuống xe, chào hỏi Trịnh Thu Dương.
Hai người bất động thanh sắc quan sát nhau một phen.
Vương Siêu chỉ lo cười khúc khích, khoé miệng sắp cong tới tận mang tai, vui vẻ không chịu nổi, lại có cả chút thẹn thùng, hỏi, “Sao em lại tới đây?”
Tạ Trúc Tinh đáp bậy, “Em mới ăn cơm ở gần đây, ăn xong nghĩ chắc hai người cũng sắp xong nên đến chờ anh.”
Vương Siêu buông Trịnh Thu Dương ra, nhảy qua ôm lấy vai Tạ Trúc Tinh, vui mừng hớn hở nói, “Đi thôi đi thôi, về nhà.”
Trịnh Thu Dương có về cũng chỉ coi nhà một mình, cố ý nói, “Êi? Cứ vậy mà đi? Không phải nói còn muốn đi chơi cái khác hả?”
Vương Siêu không thèm phủ nhận, cười hì hì hùa theo hắn, “Tự ông đi mà chơi, hôm nay tôi không đi được.”
Tạ Trúc Tinh không lên tiếng, mặt đanh lại.
Trịnh Thu Dương, “…” Cũng thật là rất gợi đòn mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.