*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng “chồng” này thốt ra, không riêng gì Tạ Trúc Tinh sửng sốt mà chính Vương Siêu cũng có phần ngơ ngẩn.
Vành tai Tạ Trúc Tinh thoáng đỏ lên, hỏi, “Anh gọi em là gì?”
Vương Siêu giật giật môi, không gọi lại lần hai.
Tạ Trúc Tinh, “… Em cũng chẳng đi đâu cả, em phơi quần áo.”
Vẻ mặt Vương Siêu đầy ngượng ngùng, thả chân cậu ra.
Tạ Trúc Tinh đi phơi quần áo, vừa phơi vừa không nhịn được cười, hẳn là cười Vương Siêu ngốc nghếch, đúng thật là tên ngốc, có điều cố tình lại là một tiểu ngu ngốc đáng yêu.
Cậu phơi xong về lại phòng ngủ, Vương Siêu đã trùm kín chăn nằm lỳ trên giường tỏ vẻ như ngủ rồi, hai con mắt thì đảo lia lịa, vừa nghe cậu đi vào liền vội vàng nhắm chặt, còn tưởng rằng mình không bị phát hiện.
Tạ Trúc Tinh không vạch trần hắn làm chi, lên giường, tắt đèn.
Qua chừng nửa phút, Vương Siêu liền cọ cọ qua phía cậu bên này, hơi thở nóng ấm phả hết vào cổ và mặt cậu.
Trong bóng tối Tạ Trúc Tinh không một tiếng động mà nuốt từng ngụm nước bọt, tiểu ngu ngốc này lại muốn tới cửa tìm xoạcà?
Tiểu ngu ngốc gọi cậu, “Tiểu Tạ, em chưa ngủ chứ?”
Cậu đáp, “Ừm, vẫn chưa.”
Vương Siêu ấp a ấp úng, “Vừa nãy anh gọi… gọi em cái kia…”
Tạ Trúc Tinh lập tức cười cong đôi mắt.
Vương Siêu, “… Em đừng để trong lòng nha.”
Nụ cười của Tạ Trúc Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/peter-pan-va-cinderella/1743615/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.