*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơm nước xong giải tán, ngoại trừ Vương Cẩm ra còn lại đều uống rượu. Vương Cẩm phụ trách đưa Lương Tỉ về nhà, Vương Siêu gọi tài xế lái thuê đến. “Lương ca, tối mai tám giờ công ty tụi em sẽ công bố đợt tuyên truyền cá nhân của Tiểu Tạ,” Vương Siêu nói với Lương Tỉ, “Anh nhớ phải share nha, thuận tiện khen ngợi Tiểu Tạ luôn.” Lương Tỉ hết nhịn nổi, “Cả đêm đã nói bảy tám lần rồi, mày mà dài dòng nữa là tao kệ mẹ luôn đó.” Hắn và Vương Cẩm đi mất. Vương Siêu vỗ vai Tạ Trúc Tinh, không chắc lắm hỏi lại, “Anh thật sự nói bảy tám lần rồi à?” Tạ Trúc Tinh, “… Bốn lần.” Vương Siêu, “Anh cứ cảm thấy chưa nói được mấy lần, tối mai mà ổng không share thì anh lại gọi ổng.” Tạ Trúc Tinh, “Hay là thôi đi, dù sao anh ấy cũng không cùng công ty với chúng ta, share cái này chưa chắc đã thuận tiện, share được thì share, còn không thì anh cũng đừng làm phiền người ta.” Vương Siêu ra sức vỗ lưng cậu một phát, nói, “Weibo của ổng hơn hai chục triệu người hâm mộ đó, tùy tiện share một phát còn tốt hơn công ty bỏ tiền ra mua nhiều, có phải em bị ngốc không?” Tạ Trúc Tinh, “…” Kẻ ngu như anh nói ai ngốc đó hả? Đương nhiên cậu biết được Lương Tỉ share giúp là chuyện tốt tới mức nào. Vừa rồi trong bữa ăn, ngoại trừ lúc mới gặp Lương Tỉ có chào hỏi chính diện với Tạ Trúc Tinh, sau đó hắn chưa từng chú ý tới cậu nữa. Vương Siêu giới thiệu tên họ đầy đủ của cậu Lương Tỉ cũng chẳng để ý, lúc chào tạm biệt muốn gọi tên cậu thì chỉ gọi được chữ “Tạ…” rồi tịt, cuối cùng đành kêu theo Vương Cẩm, “Tiểu Tạ, khi nào rảnh lại tụ tập với nhau.” Trong mắt Lương Tỉ, cậu chính là một người qua đường bám chân Vương Siêu đi ăn thuận tiện giả mạo người quen, ngay cả tên cũng thấy mất công nhớ. Mấy lời nói khoác ngây thơ của Vương Siêu như “Con người Tiểu Tạ cực kỳ tốt”, người trưởng thành căn bản đều không nghe vào, Lương Tỉ và Vương Cẩm cũng sẽ không vì mấy câu Vương Siêu nói mà cảm thấy cậu “cực kỳ tốt”. Lương Tỉ có hơn hai chục triệu người hâm mộ, mỗi lần gió thổi cỏ lay đều sẽ lên nhảy trang nhất, tùy ý đăng weibo thôi thì giá trị thương mại tính toán cẩn thận chắc đã lên tới sáu con số, dựa vào đâu mà phải “tùy tiện share” cho cậu? Còn không phải vì nể mặt mũi Vương Siêu ư. Vương Siêu đã có giao tình với Lương Tỉ từ nhỏ, người như thế nợ nhân tình chất chồng. Nhưng cậu có thể lấy gì báo đáp nhân tình cho Vương Siêu đây? Chỗ chết người nhất chính là, cậu biết rõ Vương Siêu giúp mình như vậy vốn không có ý nghĩ bán nhân tình gì, người này trong đầu chẳng hề suy tính sâu xa — chỉ là muốn đối xử tốt với cậu thôi. Giống như một kẻ ngu. Tài xế lái thuê tới, hai người cùng ngồi lên ghế sau về nhà. Tạ Trúc Tinh chỉ uống một chút rượu, cơ bản không ảnh hưởng gì. Vương Siêu uống nhiều, không say nhưng lại hơi mệt, vừa lên xe liền dựa vào người Tạ Trúc Tinh ngủ gật cả đường. Về đến nhà vô cửa, Vương Siêu cởi giày, dép cũng không mang đã đi chân trần vào trong, vừa càm ràm trời nóng nực vừa tiện tay cởi áo thun ra nằm liệt trên sopha, vênh mặt hất hàm sai khiến, “Tiểu Tạ, lấy cho anh lon bia.” Tạ Trúc Tinh tới tủ lạnh lấy lon bia, khui ra giúp hắn. Vương Siêu ngồi yên đó uống mấy hớp lớn, ợ một phát quá trời quá đất rồi cười hì hì nói, “Ở nhà anh mà dám ợ như vậy thì anh hai lại nhéo anh cho coi.” Vương Siêu ở trần nửa thân trên, Tạ Trúc Tinh liếc nhìn hông hắn. Hắn trắng thật sự, mấy vết bầm tím bị nhéo ra trên lưng cực kỳ bắt mắt. Tạ Trúc Tinh, “Anh hai anh nhìn nho nho nhã nhã, ra tay cũng đủ ác.” Vương Siêu, “Ổng với anh cả của anh tính tình khác nhau. Anh cả anh thẳng thắn trực tiếp, đập anh là đập thẳng tay, ổng thì không đâu, lúc tốt với anh thì cực dịu dàng, năm ngoái thận anh kết sỏi phải nằm viện, mới ban đầu ổng còn mua đồ ăn ngon cho anh, bảo đồng nghiệp chiếu cố giúp đỡ anh, kết quả vừa trò chuyện vài câu với đồng nghiệp xong, nói trở mặt là trở mặt ngay, quất anh một trận trước mặt nhiều người như vậy, không hề cho anh chút mặt mũi nào.” Tạ Trúc Tinh không hiểu, “Sao đang yên đang lành lại đánh anh?” Vương Siêu bóp bẹp lon bia rỗng trong tay, “Bởi vì anh kết sỏi là do miệt mài mà ra, đồng nghiệp của ổng nói cho ổng biết cơ thắt lưng của anh vất vả quá nên sinh bệnh, thận hư rồi.” Tạ Trúc Tinh, “…” Vương Siêu đâu hề thấy nhục, ngược lại còn khoe khoang, “Lúc ấy anh vừa mới tốt nghiệp, cực kỳ buồn chán, vừa hay có thằng bạn giới thiệu một cặp sinh đôi cho anh, bảo là thử qua rồi đã lắm, anh liền dẫn mấy cổ đi đảo Saipan chơi vài ngày, chơi có hơi quá, thực ra hai chị em dáng dấp cũng thường thôi, có điều ngực thật là lớn, đặc biệt nhỏ em còn sẽ rên…” Tạ Trúc Tinh nghe hết nổi, đứng dậy nói, “Tôi đi tắm, ngày mai còn phải tới công ty sớm một chút.” Vương Siêu nói với từ sau lưng, “Em xấu hổ gì chứ, đều là đàn ông trưởng thành cả rồi, không cần chuyện đó hả?” Còn lại mình Vương Siêu, vừa uống bia vừa nhớ lại cặp chị em sinh đôi kia khiến tinh thần hắn có chút nhộn nhạo. Tạ Trúc Tinh tắm xong mở cửa vào phòng ngủ, Vương Siêu lập tức vào theo. Cậu ngồi trên giường, Vương Siêu cũng ngồi xuống, muốn kề sát lại cạnh cậu liền bị cậu né qua một bên. Vương Siêu bất mãn nói, “Em làm gì vậy hả? Da mặt sao còn mỏng hơn cả giấy thế?” Tạ Trúc Tinh mặc kệ hắn, chỉ lo lau tóc của mình. Vương Siêu, “Tiểu Tạ, hai ta thử cái kia xem!?” Tạ Trúc Tinh, “Cái gì?” Vương Siêu nói như đương nhiên, “Trong ký túc xá nam không phải vẫn thường đánh máy bay* giúp nhau ư? Hai ta thử xem đi.” * đánh máy bay: thẩm du Tạ Trúc Tinh, “… Ai nói với anh là ký túc xá nam lại nhàm chán như vậy?” Vương Siêu tỏ vẻ ngoài ý muốn, hỏi, “Không có hả?” Tạ Trúc Tinh, “…” Cậu thấy mất tự nhiên không gì sánh được, buổi tối hai bọn họ còn ngủ chung một giường lớn, không mất tự nhiên mới là lạ. Cậu hỏi, “Trước đây anh từng thử với người khác rồi à?” Vương Siêu, “Đâu có đâu.” Vẻ mặt hắn rất tự nhiên, không giống nói láo. Tạ Trúc Tinh hoài nghi, “Vậy sao anh lại nói cái gì mà trong ký túc xá nam đều như vậy?” Vương Siêu đáp, “Trước đây anh chưa từng ở ký túc xá mà, anh nghe người ta nói, nói là con trai cùng phòng thường giúp đỡ lẫn nhau.” Tạ Trúc Tinh cạn lời, “Ai nói nhảm với anh vậy?” Vương Siêu, “Một bạn học nói đó, nó nói cái này là chuyện thường trong ký túc xá nam, nó còn kêu anh chơi thử.” Tạ Trúc Tinh, “… Sau đó thì sao?” Vương Siêu đáp, “Vừa hay lúc đó anh không có tâm trạng, cũng không thử.” Tạ Trúc Tinh nhìn mặt hắn một lát, lại nhìn nửa thân trên lộ ra ngoài của hắn, khuôn mặt đẹp trai, cơ thể da mỏng thịt mềm, lại còn trắng, bình thường thích lẩm bẩm như một đứa trẻ, thân với ai liền dính lấy người ta cả ngày. Vương Siêu cũng cúi đầu nhìn bản thân mình, hỏi, “Em nhìn gì vậy?” Tạ Trúc Tinh, “Bạn học kia của anh có phải đồng tính không?” Vương Siêu, “… Hả?” Tạ Trúc Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng, “Anh có phải là đồ ngu không? Ngoại trừ gay ra thì thằng đàn ông nào cam tâm tình nguyện sờ cái thứ kia của người khác?” Vẻ mặt Vương Siêu mù mịt, “… Không thể nào?! Nó có bạn gái lớn hơn nó mấy tuổi, anh gặp rồi mà, dáng vẻ cũng rất đẹp.” Tạ Trúc Tinh, “Anh vẫn còn liên hệ với tên đó?” Vương Siêu nhớ lại chuyện xưa, tức giận đáp, “Đã sớm cmn không còn liên lạc! Bà bạn gái kia giống như bồ cũ của em đó, cực kỳ hao tiền của đàn ông, nó nuôi không nổi liền tới lừa tiền anh. Hôm nay nói ba nó bị tai nạn xe cộ, ngày mai lại nói mẹ nó đổ bệnh, anh cảm thấy quan hệ với nó không tồi, cũng không thiếu tiền nên liền cho nó mượn. Sau này mới phát hiện tất cả đều là xạo chó, đập nó một trận, tuyệt giao.” Tạ Trúc Tinh, “…” Vương Siêu, “Nhớ tới thằng đó là tứk. Lúc ấy anh đối xử với nó cũng coi như móc tim móc phổi rồi, không khác mấy với em, kết quả vừa mới bắt đầu nó đã coi anh như kẻ vung tiền như rác. Nếu không anh cũng không ghét Cao Tư Viễn đâu, chính là vì ăn thiệt lần đó, giờ gặp lại loại người như thế, anh vừa nghe cậu ta nói mấy câu đã biết cậu ta không phải cái chym gì tốt đẹp rồi.” Hắn lại tới ôm Tạ Trúc Tinh, nói, “Nếu anh gặp em sớm một chút thì hay biết bao, em không giống với bọn họ chút nào.” Hắn thật sự cảm thấy Tiểu Tạ không giống với kẻ khác, trừ người nhà ra chỉ có Tiểu Tạ tốt với hắn nhất, không lừa tiền của hắn, cũng không thăm dò bối cảnh gia đình hắn gì gì đó. Tạ Trúc Tinh chẳng biết nên nói gì cho tốt, lại nghĩ ra hắn vừa mới làm gì, nhìn bàn tay Vương Siêu đặt trên vai mình hỏi, “Anh rửa tay chưa?” Vương Siêu, “Anh rửa sạch rồi, không tin em ngửi cái đi.” Hắn đưa bàn tay đến dưới mũi Tạ Trúc Tinh, cậu vội vàng bắt lấy tay hắn hất ra, “Cút, ai muốn ngửi cái này.” Vương Siêu tự ngửi ngửi rồi đáp, “Rửa sạch lắm, không còn chút mùi nào.” Tạ Trúc Tinh càng nhìn hắn càng cảm thấy hắn là đồ ngốc, “Trong ký túc xá nam sẽ không giúp nhau đánh máy bay, sau này anh cũng đừng có lâu lâu lại ôm ấp đàn ông, có thấy ớn lạnh không? Tôi biết anh thích phụ nữ nhưng người khác không biết lại nghĩ anh cong, nhất là gặp cái loại giống như bạn học anh, muốn lợi dụng anh anh còn tưởng người ta thân thiết với mình!” Vương Siêu cảm thấy lời này của cậu có hơi coi thường mình, không phục đáp, “Em còn nói anh? Em cả ngày gọi anh dậy rồi mua đồ ăn sáng cho anh rồi giặt quần áo cho anh, anh biết em thích phụ nữ nhưng người khác không biết sẽ tưởng em cong, muốn yêu đương với anh đây!” Tạ Trúc Tinh, “…” Cậu mà có cong thật thì cũng không muốn yêu đương với cái tên ngu ngốc này đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]