*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày nghỉ ngắn ngủi kết thúc, nhóm sáu người lại quay về công ty báo danh. Mọi người đều nhanh chóng phát hiện Vương Siêu đang giận dỗi với Tạ Trúc Tinh. Bình thường lúc nào hắn cũng dính lấy Tạ Trúc Tinh, đi đâu hai người cũng cùng một chỗ, ngồi xuống còn nhất định phải vai kề vai. Hôm nay Vương Siêu vẫn đến trễ như mọi khi, Tạ Trúc Tinh theo thói quen ngồi đầu tiên, vị trí bên cạnh cậu trống không, đó là do các đồng đội tự giác chừa lại cho Vương Siêu, kết quả hắn không thèm tới ngồi vào chỗ trống ấy mà chạy sang bên ngược lại đằng kia, đuổi Trình Diệu đang ngồi đó đi rồi tự ngồi xuống, vẻ mặt “Đừng ai bắt chuyện với ông”. Các thành viên khác bị kẹp chính giữa, nhìn Vương Siêu bên phải, rồi lại nhìn Tạ Trúc Tinh bên trái, chẳng ai dám hỏi gì. Tạ Trúc Tinh giả vờ như không nhận ra mọi người đang nhìn mình. Chiều hôm qua sau khi cậu từ chối không ở chung với Vương Siêu, hắn liền như con nít xị mặt bỏ đi. Đến tối nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn không muốn trêu chọc hắn nên gọi điện qua tính giải thích. Lần đầu bên kia không có ai nhận, lần thứ hai người nhận lại là một cô gái, cô ta bảo, “Anh Tiểu Siêu kêu tôi chuyển lời cho anh, anh không muốn ngủ với ảnh thì vẫn còn nhiều người muốn ngủ với ảnh lắm, ảnh không có thèm anh chút nào đâu”, rồi cúp. … Thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười. Đoạn Nhất Khôn vừa đến mọi người liền đứng lên chào hỏi, chỉ có mỗi Vương Siêu ngồi yên không nhúc nhích, hùa theo một câu, “Chào anh Khôn.” Đương nhiên Đoạn Nhất Khôn sẽ không nói gì hắn, chỉ bảo, “Không tệ, nghỉ ngơi hai ngày tinh thần cũng sung mãn hơn nhiều. Bắt đầu từ hôm nay mọi người sẽ cùng tập luyện vũ đạo cho ca khúc chủ đề của album ra mắt, không phân tổ, tất cả mọi người cùng tập chung, đồng thời bồi dưỡng sự ăn ý trong nhóm.” Album ra mắt! Ca khúc chủ đề! Điều này nhanh chóng khiến mấy chàng trai trẻ hưng phấn lên. Đoạn Nhất Khôn chuyển đề tài, “Nếu đã là một nhóm thì cần phải có trưởng nhóm, các cậu sinh hoạt chung với nhau một tháng rồi, chắc cũng có hiểu biết cơ bản về tính nết thói quen lẫn nhau, trưởng nhóm sẽ do chính các cậu chọn ra, nghĩ kỹ xem chọn người nào rồi tự gởi WeChat cho tôi, tôi sẽ giữ bí mật thay các cậu, coi như là bỏ phiếu kín. Cuối cùng người nào lấy được số phiếu nhiều nhất thì sẽ là trưởng nhóm của các cậu.” Ca khúc chủ đề tên là “Băng mùa hè”, tương tự như ca khúc ra mắt của đa số các nhóm nhạc nam khác, vũ đạo ổn, giai điệu sống động, như làn gió thanh xuân gần gũi, ca từ dốc lòng hướng về tương lai. Loại ca khúc này biểu diễn không quá khó, ngược lại khó nhất vẫn là vũ đạo. Nền tảng vũ đạo của mỗi thành viên không giống nhau, sau khi thầy giáo làm mẫu xong cho cả sáu người, ngoại trừ Tạ Trúc Tinh dễ dàng thực hiện theo thì những người khác đều phải tìm giáo viên riêng của mình nhìn thêm lần nữa, lại học, lại luyện. Khó khăn nhất chính là Vương Siêu, hắn chỉ có nền tảng vũ đạo một tháng, lại không thích vận động, sự nhịp nhàng của cơ thể rất kém. Đừng nói là làm đúng theo, căn bản hắn còn chẳng nhớ được mấy động tác vũ đạo phức tạp này. Giáo viên của hắn làm mẫu hết lần này đến lần khác, hắn cũng quên hết lần này đến lần khác, người ta nóng nảy lên đương nhiên sẽ mắng hắn, hắn cũng không thèm tranh luận mà chỉ đứng nghe, nghe xong vẫn y như cũ. Nhiều lần như thế, thầy giáo càng thêm bực bội, mắng hắn cũng càng lúc càng khó nghe. “Eo hóp lại! Đẩy hông ra!” Giáo viên nói, “Tất cả đã nói cả trăm lần rồi! Đâu là eo đâu là hông? Bộ dạng đẹp trai thì ra là vì dinh dưỡng đều dành hết cho gương mặt! Thật chưa dạy qua ai đần như vậy!” Giọng nói của giáo viên rất lớn, tất cả mọi người đều đưa mắt sang đây, Tạ Trúc Tinh cũng nhíu mày nhìn qua. Vương Siêu vốn đã không vui, bị mắng mất mặt lại càng cảm thấy mình không học được, đơn giản đứng im không thèm nhảy nữa, nói, “Thầy, tôi không học nữa.” Thầy giáo càng tức hơn, “Cậu nói cái gì?” Vương Siêu quyết tâm liều mạng, cùng lắm thì Vương Tề lại đập hắn một trận thôi, vò mẻ chẳng sợ sứt đáp, “Tôi nói tôi không học, tôi cũng không làm…” “Thầy,” Tạ Trúc Tinh thình lình chen vào, “anh ấy chưa từng học vũ đạo, để em vừa luyện vừa chỉ anh ấy cho!” Trước đây đều là người cùng nghề, dù cho không quen nhưng cũng từng nghe nói đến, cộng thêm thầy giáo bây giờ vừa nhìn thấy Vương Siêu là lòng lại phiền, lập tức đồng ý rồi lui qua một bên, ngồi xuống nghỉ ngơi với giáo viên của Tạ Trúc Tinh. Tính xấu của Vương Siêu vèo một phát bay mất, âm thầm vui vẻ lên, nhìn Tạ Trúc Tinh bước tới vẫn ra vẻ xụ mặt nói, “Cút cút cút, không cần em chỉ, bố đây éo học nữa.” Tạ Trúc Tinh, “Đến lúc này rồi mà không học thì một tháng khổ sở tập huấn đều sẽ trở thành công cốc.” Vương Siêu đáp, “Công cốc thì công cốc.” Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm, anh đúng là người ngu ngốc vậy hả. Cậu không muốn nói nhiều lời vô nghĩa trước mặt mọi người ở đây, liền bảo, “Hai ta ra ngoài nói.” Vương Siêu còn tỏ vẻ kiêu căng, “Có gì không thể nói ở đây?” Tạ Trúc Tinh biết hắn muốn nghe gì, đáp, “Không phải ở đây toàn là người ngoài sao.” Vương Siêu mới vênh váo hống hách xoay người đi ra ngoài. Tạ Trúc Tinh cũng bước theo sau, khuôn mặt nghiêm túc nói, “Anh đừng làm loạn, thời gian gấp rút thế này mọi người đều học rất chăm chỉ, anh đừng níu chân.” Vương Siêu trợn mắt, “Được, anh không níu chân mấy người nữa, bây giờ anh đi tìm anh Khôn hủy hợp đồng.” Hắn làm bộ muốn đi, Tạ Trúc Tinh biết rõ hắn quấy rối nhưng cũng chỉ có thể phối hợp kéo hắn lại. Vương Siêu vốn đâu muốn đi thật, dựa lưng vào tường đứng đó mặt vẫn vô cảm nhưng trong lòng lại không nhịn được vui mừng, Tiểu Tạ quả nhiên vẫn thân thiết với hắn, quả nhiên vẫn đối xử tốt với hắn. Hắn cứ nghĩ mình đã che giấu rất tốt, thực ra từ đuôi mày khóe mắt đều nhìn ra được, toàn là đắc ý. Tạ Trúc Tinh nhìn hắn không vừa mắt lại còn phải phối hợp diễn với hắn, “Anh đừng có nhây nữa, chút chuyện nhỏ ấy đáng gì với anh hả?” Vương Siêu thật sự không phục, “Sao lại nói là chuyện nhỏ? Anh đã trúng mấy đạp của anh cả anh đó, xin xỏ muốn chết mới nhận được căn hộ này, lập tức nghĩ muốn ở cùng với em. Em không biết ơn thì thôi, còn xem thường bảo anh đi tìm người khác, em có mặt mũi lớn vậy luôn?” Tạ Trúc Tinh, “… Không phải anh nói nhà rộng quá ở một mình sợ hả?” Vương Siêu, “…” Nhất thời cả hai đều có chút xấu hổ. Tạ Trúc Tinh suy nghĩ một chút, trái lương tâm nói, “Không phải tôi không muốn ở chung với anh, một là nhà tôi thuê bên kia thực sự còn mấy tháng nữa mới tới kỳ hạn, hai là để người khác biết cũng không hay.” Vương Siêu hỏi, “Có gì không hay?” Tạ Trúc Tinh viện cái cớ tối qua đã nghĩ xong, “Mọi người đều biết nhà anh có điều kiện, tôi lại có quan hệ thân thiết với anh, sớm đã có người cảm thấy tôi muốn nịnh nọt anh. Anh tính thử đi, tôi mà đến khu nhà cao cấp của anh ở nữa thì sẽ bị gì?” Vương Siêu tin là thật, bất mãn nói, “Em để ý bọn họ nói bậy làm chi? Anh biết em không phải loại người như vậy.” Tạ Trúc Tinh, “Tôi lại không nghe nổi mấy lời bàn tán này.” Vương Siêu vẫn có chút không cam lòng, “Anh dọn sang ở với em được chưa?” Tạ Trúc Tinh, “Tiểu khu đó rách nát xập xệ, bảng số nhà cũng rớt hết, làm sao xứng với anh?” Vương Siêu, “… Có phải em đang cà khịa anh không?” Tạ Trúc Tinh thấy hắn đần ra có chút buồn cười, nhịn xuống nói, “Đâu có cà khịa anh? Chỗ tôi chỉ có một phòng ngủ, thật sự không còn chỗ cho anh.” Vương Siêu suy nghĩ một chút, nhà kia của Tạ Trúc Tinh rất nhỏ, phòng khách nhỏ phòng ngủ nhỏ giường cũng nhỏ, đành thôi, “Chờ chúng ta ra mắt rồi em kiếm được tiền phải đổi một căn nhà lớn đó, đến lúc ấy chúng ta ở chung với nhau.” Tạ Trúc Tinh hàm hồ đáp, “Được.” Vương Siêu vui vẻ, bước tới thân thiết nồng nàn ôm lấy vai Tạ Trúc Tinh bảo, “Vậy hôm qua em nói rõ ràng không được hả? Thái độ đó là sao? Làm anh tức đến mức cả buổi tối đều ăn không ngon.” Tạ Trúc Tinh mới không tin đâu, khinh bỉ nói, “Anh nổ cái gì đó, ăn không ngon vậy sao còn có sức đi tán gái?” Vương Siêu mất hứng đáp, “Còn nói nữa, hôm qua thiệt quá mất mặt, tất cả đều phải trách em.” Tạ Trúc Tinh, “Sao lại đòi trách tôi?” Vương Siêu, “Đêm qua anh mang cô ta về nhà, bộ dạng tạm được ngực cũng lớn. Anh đã cởi quần rồi, đột nhiên nghĩ đến việc em không muốn ở chung với anh tâm tình đột nhiên bay sạch, phiền chết đi được, con nhỏ đó còn chế giễu anh. Vừa lúc em gọi điện thoại tới, anh vừa nhìn thấy tên em lại càng tức hơn, liền dạy cô ta nên xem thường em thế nào. Kết quả con nhỏ này đúng là có bệnh, cúp điện thoại xong cứ phải nói anh là gay.” Tạ Trúc Tinh, “…” Vương Siêu hùng hùng hổ hổ nói, “Gay cmn chứ gay, bố đây giống gay chỗ nào? Giống chỗ nào hả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]