Chúng tôi xuất hiện ở Central Park, phía bắc hồ Pond. Con O’Leary trông khá mệt mỏi khi nó khập khiễng đến bên đống đá mòn. Nó bắt đầu đánh hơi xung quanh và tôi sợ nó có thể muốn đánh dấu lãnh thổ của mình, nhưng Nico bảo, “Đừng lo mà. Nó chỉ đánh hơi tìm đường về nhà.”
Tôi cau mày. “Xuyên qua đống đá này ư?”
“Địa ngục có hai lối vào chính,” Nico nói. “Anh biết lối thứ nhất ở L.A rồi nhỉ?”
“Bến phà của Charon.”
Nico gật đầu. “Đa phần các linh hồn đi lối đó, nhưng còn lối đi khác nhỏ hơn, khó tìm hơn. Cổng Orpheus.”
“Anh chàng với cây đàn hạc.”
“Anh chàng với cây đàn lia,” Nico chữa lại. “Nhưng đúng là anh ta. Anh ta đã dùng âm nhạc của mình để mê hoặc đất và mở một lối đi mới đến Địa ngục. Anh ta đã hát suốt dọc đường đến cung điện của thần Hades và gần như thoát khỏi đó cùng với linh hồn của vợ anh ta.”
Tôi nhớ câu chuyện đó. Orpheus không được nhìn ra phía sau khi dẫn vợ mình quay lại thế giới, nhưng dĩ nhiên anh ta đã làm điều đó. Đó là một trong những câu chuyện điển hình kiểu “và-vì-thế-họ-đã-chết/hết-chuyện” đã luôn khiến cho tất cả các á thần chúng tôi cảm thấy nguy hiểm và mờ nhạt.
“Thế đây là Cổng Orpheus.” Tôi cố tỏ ra cảm kích, nhưng với tôi nó vẫn chỉ là đống đá, không hơn. “Làm thế nào để mở nó ra?”
“Chúng ta cần có nhạc,” Nico nói. “Vậy anh hát thì sao?”
“Ừm, không. Em không thể chỉ việc, giống như là, ừm, bảo nó mở ra à? Em là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/percy-jackson-tap-5-vi-than-cuoi-cung/134865/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.