Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, bác Chiron bảo tôi chuyển sang nhà Số Ba.

Tôi không phải ở chung với ai. Nhà rộng, thừa chỗ bày “của nả” của tôi gồm sừng quỷ đầu bò, một bộ quần áo (ngoài bộ mặc trên người) và đồ dùng vệ sinh cá nhân. Tôi có bàn ăn riêng, muốn làm gì tùy ý, không phải nghe lời ai và khi nào thích cứ việc hô: “Tắt đèn!”

Thế nhưng, chưa bao giờ tôi khổ sở hơn bây giờ.

Vừa kịp được mọi người chấp nhận, quen với nhà Số Mười Một như nhà mình và sung sướng vì tưởng mình giống bao người khác trong Trại Con Lai, tôi đã bị gạt ra. Giờ ai cũng nhìn tôi như kẻ mang mầm bệnh nguy hiểm, hiếm gặp.

Dù không ai nhắc đến con chó canh địa ngục nhưng tôi biết sau lưng tôi họ không ngớt xầm xì về nó. Vụ tấn công làm mọi người sợ hãi. Nó mang thông điệp kép: thứ nhất, khẳng định tôi là con thần biển; thứ hai, cho thấy lũ quái vật sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để giết hại tôi, thậm chí chúng có thể xuất hiện ở Trại Con Lai, nơi trước nay luôn được coi là an toàn.

Các trại viên tìm mọi cách tránh tôi. Sau những gì tôi làm với mấy đứa con nhà Ares trong rừng, nhà Số Mười Một quá khiếp hãi, không dám thực hành với tôi trong giờ kiếm thuật. Thế nên, chỉ còn tôi và Luke đấu tay đôi. Anh bắt tôi tập miệt mài và không ngại “tặng” tôi vài vết bầm tím trong khi thực hành. Lúc đấu tập với tôi bằng kiếm và đuốc cháy từng rực, Luke nói ngay:

- Chú phải thành thạo mọi chiêu thức. Giờ lặp lại động tác “chặt đầu rắn” năm mươi lần.

Sáng sáng, Annabeth vẫn kèm tôi môn tiếng Hy Lạp cổ nhưng bạn ấy cứ lơ đãng thế nào ấy. Tôi nói một câu, bạn ấy gắt một câu, làm như bị tôi cấu véo không bằng. Hễ học xong, Annabeth lại vừa ra về vừa lẩm bẩm một mình:

- Truy lùng?… Poseidon ư?… Thối rữa… Phải lên kế hoạch thôi…

Ngay Clarisse cũng giữ khoảng cách an toàn, dù ánh mắt nó dọa sẽ lấy mạng tôi vì tội dám bẻ giáo thần của nó. Giá bị nó chửi bới, đấm đá, tôi lại dễ chịu hơn. Tôi thà ngày nào cũng bị đánh còn hơn bị “nghỉ chơi”.

Chắc chắn trong trại có kẻ căm ghét tôi vì một tối về đến nhà, tôi thấy ai đó nhét tờ báo của người phàm qua khe cửa. Đó là tờ New York Daily News, gấp đúng trang Metro. Suốt một tiếng đồng hồ, tôi đánh vật với bài báo. Tôi càng tức, câu chữ càng nhảy múa cuồng loạn hơn. Nội dung bài như sau:

Hai Mẹ Con Vẫn Mất Tích Sau Tai Nạn Ô Tô Kỳ Quái

“Tin từ Long Island: Một tuần sau khi Sally Jackson và con trai Percy biến mất một cách bí ẩn, vẫn chưa ai tìm được họ. Thứ Bảy vừa qua, người ta tìm thấy chiếc Camaro màu đỏ đời 78 của gia đình họ cháy rụi trên con lộ phía bắc Long Island. Mui xe rách toạc, trục trước bị gãy. Xe bị lật và trượt dài cả trăm mét trước khi bốc cháy.

Hai mẹ con nạn nhân đến Montauk nghỉ cuối tuần, nhưng vội vã rời đi vì lý do gì không ai biết. Người ta thấy có vết máu trong xe và tại chỗ xe nổ, ngoài ra không còn dấu vết gì của mẹ con nhà Jackson. Cư dân quanh vùng thôn quê yên tĩnh này cho biết trong khoảng thời gian ước tính xảy ra tai nạn, họ không thấy dấu hiệu gì bất thường.

Ông Gabe Ugliano, chồng bà Jackson khẳng định Percy Jackson, con riêng của vợ ông là trẻ hư từng bị tống cổ khỏi nhiều trường nội trú và nhiều lần bộc lộ khuynh hướng bạo lực.

Cảnh sát không khẳng định Percy là thủ phạm vụ mất tích của mẹ hắn nhưng do dấu vết máu tại hiện trường, họ không bỏ qua khả năng đây là một vụ trọng án. Dưới đây là ảnh bà Sally Jackson và con trai Percy. Cảnh sát kêu gọi ai biết gì về hai mẹ con Jackson, hãy gọi đến đường dây nóng sau.”

Số điện thoại miễn phí được khoanh tròn bằng mực đen.

Vo viên tờ báo quẳng vào xó, tôi nằm vật xuống giường được kê giữa căn nhà trống trải và đau khổ rên lên:

- Tắt đèn.

Đêm đó, tôi bị ác mộng kinh khủng nhất dày vò.

Tôi mơ thấy mình chạy dọc bãi biển trong cơn bão táp kinh hoàng. Lần này, sau lưng tôi là thành phố lớn. Không phải New York. Vùng đô thị rộng lớn, hỗn độn này khác lắm: nào nhà cửa nhấp nhô nối nhau đến tận chân trời, nào hàng cọ cao vút và dãy đồi thấp phía xa xa.

Khoảng ba chục thước kể từ mép nước ra giữa biển có hai người đánh nhau. Trông họ giống hai đô vật trên ti vi: cơ bắp cuồn cuộn, râu quai nón dữ tợn và để tóc dài. Họ mặc áo choàng kiểu quý tộc Hy Lạp, vạt áo bay phấp phới. Một người mặc áo viền xanh biển, áo người kia viền xanh lá cây. Họ ôm ghì, vật, húc và đá nhau túi bụi. Mỗi lúc họ lao vào nhau, chớp lóe lên, trời tối hơn và cuồng phong mạnh lên gấp bội.

Không hiểu sao tôi thấy nhất định phải can ngăn họ. Nhưng tôi càng cố chạy, gió thổi trước mặt càng mạnh. Cuối cùng, tôi chỉ chạy tại chỗ, hai bàn chân vô vọng guồng trong hố cát. Tôi nghe tiếng ông áo viền xanh biển gào át tiếng gió hú:

- Trả tao đây! Trả đây!

Chẳng khác nào hai đứa bé lên ba giành nhau đồ chơi.

Sóng cao dần lên như bức tường đá xô lên bờ, hất chơi. Sóng cao dần lên như bức tường xô lên bờ, hất đầy cát lên mặt tôi.

Tôi gào lên:

- Hai người thôi đi! Đừng đánh nhau nữa.

Mặt đất rung chuyển. Đâu đó sâu dưới lòng đất vọng lên tiếng cười ghê rợn, quỷ quyệt khiến máu trong người tôi đông lại. Rồi đến giọng nói trầm trầm, rền rĩ:

- Xuống đây đi, tiểu anh hùng! Xuống đây với ta.

Đất dưới chân nứt toác thành vực thẳm sâu tới lõi quả đất. Tôi trượt chân và bị vực sâu tối nuốt chửng.

Giật mình mở mắt rồi mà tôi vẫn cứ ngỡ mình đang rơi.

Tôi đang nằm trên giường trong nhà Số Ba. Đồng hồ sinh học mách bảo trời đã sáng, nhưng tôi thấy ngoài trời tối đen. Có tiếng sấm ầm ầm từ bên kia dãy đồi vọng tới. Trời sắp có bão. Riêng chi tiết này không chỉ có trong mơ. Bên ngoài có tiếng lộp cộp của móng guốc gõ lên cánh cửa.

- Mời vào.

Grover bước vào, nét mặt lo lắng:

- Ngài D. muốn gặp cậu.

- Có chuyện gì thế?

- Ông ấy muốn giết... mà thôi, để ông ấy đích thân thông báo cho cậu.

Tôi thay quần áo theo Grover ra ngoài, lòng ngổn ngang trăm mối. Tôi dám chắc lần này bị rầy rà to.

Mấy bữa nay, tôi đoán già đoán non thể nào cũng bị gọi lên Nhà Lớn. Sau khi họ khẳng định tôi là con thần Poseidon, riêng sự có mặt của tôi trên đời đã là tội trọng. Chắc các thần đang tranh cãi tìm cách ghê gớm nhất để trừng phạt tôi vì cái tôi còn sống đến ngày hôm nay! Giờ Ngài D. chỉ cần chờ tôi đến, đọc phán quyết của tập thể cư dân đỉnh Olympia nữa là xong.

Tôi hỏi Grover liệu có cần mang ô theo không.

- Không. Nếu ta không yêu cầu, ở đây không bao giờ mưa.

Tôi chỉ bức màn dông bão phía xa:

- Thế kia là gì?

Nó sợ sệt liếc trộm bầu trời:

- Bão chỉ lồng lộn quanh vòng ngoài của trại thôi. Lần nào thời tiết xấu cũng thế hết.

Nó nói đúng. Suốt tuần qua tôi ở đây, khoảng trời phía trên Trại Con Lai chưa bao giờ u ám. Có mấy lần tôi nhìn thấy mưa dông, nhưng chúng chỉ chạy vòng quanh thung lũng. Nhưng cơn bão lần này... chắc đổ cửa đổ nhà mất.

Ngoài bãi bóng chuyền, bọn trẻ nhà Apollo đang tập thể dục buổi sáng bằng trận đấu tập với nhóm thần rừng. Hai đứa sinh đôi con thần Dionysus len lỏi trong ruộng dâu, làm phép cho cây lớn. Ai nấy vẫn làm công việc hàng ngày, chỉ có điều nét mặt họ cực kỳ căng thẳng. Thi thoảng, họ lo âu ngước lên nhìn mây đen.

Grover đưa tôi đến thềm trước Nhà Lớn.

Thần Dionysus ngồi trước bàn bày sẵn bộ bàn. Ông mặc áo hổ vằn vện, uống Coke không đường giống hệt ngày đầu tôi gặp ông. Bác Chiron ngồi xe lăn, đối diện ông quản lý trại hè. Họ cùng đánh bài với hai đối thủ tàng hình. Hai quạt bài lơ lửng trong không khí.

Không nhìn lên, Ngài D. bảo:

- Chà chà, ngôi sao nhí nhà ta đây rồi.

Tôi kiên nhẫn đợi. Ngài D. ra lệnh:

- Ngồi xuống đi chứ. Đừng có mơ ta quỵ lụy cậu chỉ vì cậu là con lão Ngêu già để râu quai nón.

Một chùm tia chớp rạch ngang tầng mây đen. Sấm nổ làm rung chuyển cửa sổ Nhà Lớn. Ông quản lý vờ hoảng hốt:

- Ôi, sợ quá đi mất.

Bác Chiron tảng lờ bằng cách chăm chú quá mức vào bộ bài. Đứng bên lan can, Grover co rúm người, nhấp nhổm như đứng trên tổ kiến lửa. Hình như hai tay chơi tàng hình chiếm cứ hai ghế trống duy nhất, thế nên tôi đành đứng.

Ngài D. nói tiếp:

- Nếu được tự quyết định, ta sẽ biến mọi phân tử trong cơ thể cậu bùng cháy. Tụi này sẽ hốt tro đổ đi cho đỡ phiền toái. Tiếc thay, Chiron đây bảo làm thế đi ngược lại sứ mệnh của ta ở trại hè: bảo vệ lũ trẻ hư đốn các người khỏi bị xâm hại.

Bác Chiron chêm vào:

- Tự bốc cháy là bị tổn hại rồi.

- Vớ vẩn. Nó có cảm thấy đau đâu mà nói. Nhưng thôi, ta chấp nhận kiềm chế. Hay là ta biến cậu thành cá heo, thả xuống biển trả về cho cha cậu nhé?

Bác Chiron nhắc:

- Kìa, Ngài D...

Ông quản lý xịu mặt:

- Nghe rồi. Vẫn còn một cách. Nhưng nghe ngớ ngẩn lắm. – Ông ta đứng lên. Hay quạt bài của hai nhân vật tàng hình rơi xuống bàn. – Giờ ta lên đỉnh Olympia dự họp khẩn. Nếu lúc ta về mà thằng bé này còn ở đây, ta sẽ biến nó thành cá heo Đại Tây Dương. Mấy người rõ chưa? Này Perseus Jackson, nếu cậu có chút chất xám trong đầu, cậu sẽ thấy ta tình cảm hơn Chiron nhiều. Cứ chờ xem ông ta sắp bắt cậu làm gì.

Thần Dionysus búng tay. Không khí quanh ông đặc lại, uốn lượn mờ ảo. Sau khi biến thành bức ảnh, Ngài D. theo gió biên đi, mùi nho chín còn vương lại.

Dù cười với tôi, trông bác Chiron khá mệt mỏi và căng thẳng:

- Percy, ngồi đi cháu. Cả Grover nữa.

Chúng tôi ngoan ngoãn vâng lời.

Bác Chiron ngửa bài lên bài. Đáng lẽ bác cầm chắc phần thắng. Nhưng giờ chẳng ai còn lòng dạ chơi bài nữa. Bác hỏi:

- Percy này, nói bác nghe xem hôm nọ cháu đã làm gì con chó canh địa ngục?

Chỉ nghe nhắc đến, tôi đã rùng mình sợ hãi.

Chắc bác Chiron muốn nghe tôi bảo: “Cháu không dùng đến cái móng tay. Nhằm nhò gì con cún mới mở răng mắt ấy. Ngữ nó ăn sáng chẳng bõ dính răng!” Nhưng tôi không thích nói dối.

- Cháu sợ nó lắm. Nếu bác không bắn nó, chắc cháu chết lâu rồi.

- Trước khi xong việc, cháu sẽ gặp quái vật ghê gớm hơn thế nhiều.

- Xong việc gì ạ?

- Tất nhiên là nhiệm vụ truy tìm trại sắp giao cho cháu. Cháu có nhận không?

Tôi liếc trộm Grover, thấy nó ra dấu bảo đồng ý.

- Nhưng bác chưa nói đó là việc gì?

Bác nhăn mặt:

- Mô tả chi tiết bao giờ cũng là phần khó nhất.

Sấm ì ầm vang dội khắp thung lũng. Mây dông tiến đến sát bờ cát. Mưa gió hoành hành cả trên trời lẫn ngoài biển.

- Hai thần Poseidon và Dớt đang đánh nhau vì một vật có giá trị... một thứ bị mất cắp, phải không bác?

Bác Chiron và Grover nhìn nhau. Bác nhoài người trên xe lăn:

- Sao cháu biết?

Tôi đỏ bừng mặt. Giá tôi ngậm chặt cái mồm hay nói linh tinh:

- Từ Giáng sinh đến giờ, thời tiết thay đổi bất thường, cứ như trời và biển đang giao tranh vậy. Thế rồi trong lúc nói chuyện với Annabeth, cháu nghe bạn ấy nhắc đến kẻ trộm. Còn nữa, cháu nằm mơ mấy lần.

Grover bảo:

- Biết ngay mà.

Bác Chiron bảo:

- Yên nào, thần rừng.

Mắt nó sáng lên phấn khích:

- Nhưng đó là dấu hiệu cho thấy bác phải giao việc cho Percy. Không còn nghi ngờ gì nữa...

Bác Chiron vuốt chòm râu thưa:

- Chỉ Lời Sấm Truyền mới khẳng định được. Nhưng Percy nói đúng. Mấy trăm năm nay ta chưa thấy cha cháu và thần Dớt cãi nhau to như lần này. Nguyên do: Có báu vật bị đánh cắp. Đó là tia chớp.

Tôi cười gượng:

- Cái gì ạ?

Bác cảnh báo:

- Đây không phải chuyện đùa. Vật này không phải đồ chơi trẻ con. Tia chớp là thanh đồng hình trụ dài hơn nửa mét có phép thuật ghê gớm và hai đầu có gắn thuốc nổ cực mạnh.

- Ra thế.

Bác Chiron tả chi tiết:

- Báu vật bị mất là quyền trượng của thần Dớt. Nó tượng trưng cho sức mạnh của chúa tể các vị thần và là vật chủ. Mọi tia chớp khác đều từ nó mà ra. Các thần Cyclopes chế tạo nó như vũ khí đầu tiên trong cuộc chiến chống lại quân đội khổng lồ Titan. Chính tia chớp này đã bạt đỉnh núi Etna, hất Kronos khỏi ngai vàng. Tia chớp có sức công phá lớn đến độ so với nó, bom nguyên tử của người phàm chỉ là phao tép.

- Nó bị mất hả bác?

- Bị đánh cắp.

- Ai lấy thế?

- Cháu.

Tôi há hốc miệng.

Bác Chiron vội giơ tay trấn tĩnh:

- Ít nhất thì thần Dớt cho là thế. Vào lễ Đông chí, trong buổi họp cuối năm của các thần, Dớt và Poseidon có cuộc tranh luận. Như mọi khi, nguyên nhân gây hấn rất vu vơ, đại loại như ai được yêu mến nhất, thảm họa trên không gây chú ý nhiều hơn thảm họa dưới biển... Mãi cãi cọ nên phải đến khi tan họp, thần Dớt mới biết tia chớp không cánh mà bay. Kẻ trộm lấy nó ngay trong phòng đặt ngai vàng, ngay trước mũi ông ta. Thần Dớt lập tức chụp mũi rằng Poseidon lấy nó. Đúng là Luật nhà trời cấm các thần chiếm quyền trượng của nhau nhưng Dớt cho rằng cha cháu thuyết phục một á thần, hay còn gọi là anh hùng của loài người, làm việc ấy.

- Nhưng cháu không...

- Kiên nhẫn nghe cho hết đã. Thần Dớt có lý do để nghi ngờ. Vì lò rèn của các thần Cyclopes dưới đáy biển, Poseidon có chút uy lực với nhóm thợ sản xuất tia chớp cho anh trai. Dớt cho rằng Poseidon lấy vật chủ, bí mật lập kho đạn dược bằng cách lén sản xuất hàng loạt tia sét để chờ dịp lập đổ ngai vàng của Dớt. Điều Dớt chưa dám khẳng định là Poseidon xui anh hùng nào đi trộm báu vật. Đúng lúc đó, Poseidon công khai nhận cháu là con. Suốt dịp nghỉ đông, cháu ở New York nên dễ dàng lén lút đến đỉnh Olympia. Thế nên Dớt tin chắc thần có thể chỉ mặt vạch tên thủ phạm.

- Nhưng cháu đã lên đỉnh Olympia bao giờ đâu! Dớt thật hàm hồ hết sức.

Cả bác Chiron lẫn Grover sợ sệt nhìn lên trời. Mây không tản ra vùng ngoại vi thung lũng như Grover nói. Tầng mây đen kịt như nắp quan tài tiến thẳng về thung lũng, đe dọa che phủ bầu trời ngay trên đầu chúng tôi.

Grover sợ chết khiếp:

- Cái cậu này, chưa ai dám nhận xét vua bầu trời là hàm hồ đâu đấy.

Bác Chiron gợi ý:

- Lần sau, cháu hãy dùng từ kết luận vô căn cứ nhé. Để bác nói tiếp. Ngày xưa, có lần Poseidon định lật đổ Dớt nhưng không thành. Chắc cháu còn nhớ câu hỏi số ba mười tám trong kỳ thi cuối kỳ môn Latinh...

Bác nhìn tôi chằm chằm, mong tôi nhớ câu hỏi số ba mươi tám nào đó, nhưng tôi không còn tâm trí đâu để nhớ.

Sao có người bảo tôi trộm vũ khí của thần thánh được nhỉ? Đến lấy trộm mẩu bánh pizza trên xới bạc của dượng Gabe, tôi còn bị bắt quả tang nữa là.

Tôi moi óc nhớ được một ít:

- Hình như chuyện lưới vàng phải không ạ? Thần Poseidon liên kết với nữ thần Hera và mấy thần khác... Họ nhốt thần Dớt, bắt thần hứa sẽ thay đổi thành bậc quân vương đức độ rồi mới thả, đúng không?

- Chính xác. Từ đó, Dớt không bao giờ tin Poseidon nữa. Tất nhiên, thần Poseidon không nhận tội trộm tia chớp. Cha cháu cực lực phản đối lời buộc tội ấy. Suốt mấy tháng trời họ cãi nhau không ngớt, ai cũng sợ sắp có binh biến. Sự hiện diện của cháu là giọt nước tràn ly.

- Nhưng mới từng này tuổi đầu, sao cháu dám?

Grover xen vào:

- Percy à, nếu ở địa vị thần Dớt, người có định kiến là em trai định lật đổ mình, sau đó lại nghe tin em phá vỡ lời nguyền các đây mấy mươi năm... biết em mình có con với người trần và nghi em dùng đứa con ấy làm công cụ chống đối mình... cậu có cảnh giác không?

- Nhưng tớ có làm gì đâu. Chắc thần Poseidon, cha tớ... không sai người ăn cắp tia chớp đâu nhỉ?

Bác Chiron thở dài:

- Bất cứ ai biết suy xét đều đồng tình rằng Poseidon không có tính táy máy. Nhưng Vua Biển quá kiêu hãnh, không thèm thanh minh với Dớt. Vì thế, Dớt lệnh cho Poseidon phải trả báu vật trước ngày Hạ chí. Đó là ngày hai mươi mốt tháng Bảy. Từ nay đến đó chỉ còn mười ngày. Về phần mình, thần Poseidon cũng muốn đúng ngày Hạ chí, Dớt phải xin lỗi vì đã gán tội ăn cắp hèn hạ cho ông. Ta hy vọng tài ngoại giao sẽ cứu nguy thiên hạ: Hera, hay Demeter hay Hestia[14] sẽ thuyết phục anh em họ nhìn ra lẽ phải. Nhưng sự xuất hiện của cháu như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Dớt nổi cơn thịnh nộ. Nếu ta không tìm tia chớp trả Dớt trước ngày Hạ chí, nhất định sẽ có chiến tranh. Chắc Percy cũng đoán được cuộc chiến này sẽ thế nào rồi chứ?

- Tàn khốc lắm ạ?

- Hãy tưởng tượng một thế giới hỗn loạn song hành chuỗi thảm họa thiên nhiên. Cư dân đỉnh Olympia bắt buộc, hoặc đứng về phía thần Dớt, hoặc ủng hộ Poseidon. Sẽ có hủy diệt, tắm máu, hàng triệu người chết... Thế giới văn minh phương Tây thành bãi chiến trường. So với nó, cuộc chiến thành Troy chỉ như trận đấu bóng nước.

Tôi lẩm bẩm:

- Ghê gớm quá!

- Và Percy Jackson sẽ là mục tiêu trút giận đầu tiên của Dớt.

Mưa rơi. Nhóm chơi bóng chuyền im bặt, kinh ngạc ngẩng mặt nhìn trời.

Chính tôi reo rắc mưa bão lên Đồi Con Lai. Vì không ưa một mình tôi, Dớt trừng phạt cả trại hè. Nghĩ đến đây, tôi giân sôi lên. Tôi không thể chống mắt đứng nhìn. Tôi bảo:

- Vậy cháu phải tìm tia chớp ngớ ngẩn đem trả cho Dớt ư?

- Còn đề nghị hòa giải nào hay hơn việc con trai Poseidon trả báu vật cho Dớt?

- Nếu bố cháu không lấy, giờ tia chớp đó ở đâu?

Bác Chiron đăm chiêu:

- Cái đó bác biết... đó là một đoạn trong lời sấm của ta cách đây mấy chục năm... Giờ ngẫm lại, bác thấy chí lý. Nhưng trước khi bác nói cháu hay, cháu phải chính thức nhận nhiệm vụ, sau đó nghe Nhà Tiên Tri phán bảo.

- Sao bác không nói chỗ giấu tia chớp trước?

- E rằng nghe xong, cháu sợ đến độ không dám đi nữa.

Tôi nuốt khan:

- Bác nói đúng.

- Vậy nhận lời nhé?

Thấy tôi quay sang nhìn, Grover gật lia lịa.

Nó thì lo nỗi gì, Chúa tể các thần muốn lấy mạng tôi chứ có lấy mạng nó đâu.

- Đồng ý. Thà nhận còn hơn bị biến thành cá heo.

- Vậy đến gặp Nhà Tiên Tri luôn đi. Percy Jackson, hãy lên cầu thang, đến gác xép ấy. Nếu khi trở xuống cháu chưa phát điên, ta sẽ bàn tiếp.

Cầu thang lên bốn tần lầu kết thúc trước cánh cửa sập từ trần nhà màu xanh lá.

Tôi kéo sợi dây. Cửa hạ xuống, thang dây bằng gỗ lách cách hạ xuống.

Không khí nực nội bên trong có mùi mốc, mùi gỗ mục và một mùi khó tả... mùi gợi nhớ môn sinh vật thực hành. Đó là mùi của loài bò sát, rắn rết.

Tôi nhịn thở bám thang dây leo lên.

Căn gác xép bừa bội đồ đạc hư hỏng của chiến binh Hy Lạp cổ: bộ giáp trụ vùi trong đống mạng nhện, vài cái khiên rỉ sét, mấy hòm xiểng lớn bằng da nhằng nhịt giấy dán những chữ như: Ithaka, Quần Đảo Vòng và Vùng Đất Của Các Nữ Vương. Một chiếc bàn dài xếp dầy hũ thủy tinh đựng đồ ngâm dấm: vài móng thú đầy lông, đống tròng mắt vàng khè, to như chén tống và nhiều bộ phận cơ thể của quái vật. Một chiếc cúp bám đầy bụi treo trên tường trông giống đầu rắn nhưng lại có sừng, miệng đầy răng cá mập. Tấm bảng đồng bên dưới đề: Đầu thứ nhất của Hydra, Woodstock, NY, 1969.

Cánh cửa sổ, chễm chệ trên ghế đẩu gỗ có ba chân là vật lưu niệm đáng sợ nhất: một xác ướp. Không phải loại quấn vải kín từ đầu đến chân, nó là xác của một phụ nữ đã khô quắt. Người này mặc váy sặc sỡ, loang lổ và đeo rất nhiều chuỗi hạt. Mái tóc dài có ruy băng cột ngang đầu. Người này, nếu không phải da đỏ, chắc chắn là dân hippy. Chỉ có điều bà ta chết từ rất lâu rồi. Da mặt nhăn nheo bám trực tiếp vào xương. Hai hốc mắt trắng dã như thể mắt thật được thay bằng hai viên bi đá trắng.

Nhìn bà ta, sống lưng tôi lạnh buốt.

Nhưng thế vẫn chưa sợ bằng lúc cái xác đứng lên há miệng ra.

Tôi luống cuống tìm cách chạy ra cửa, nhưng cửa khóa chặt.

Màn sương màu xanh lá cây tuôn ra từ miệng xác ướp, uốn lượn trên sàn nhà trông như những tua vải mỏng. Tiếng rít chói tai như có hàng ngàn con rắn bò quanh.

Có tiếng nói luồn thun thút vào tai, cuộn tròn quanh bộ não tôi:

- Ta là linh hồn của Delphi, người phát ngôn mọi tiên đoán của thần tiên tri Apollo, là người triệt hạ Python hùng mạnh. Kẻ tìm lời giải cho số phận kia, hãy lại đây và hỏi ngay đi.

Tôi chỉ muốn bảo: “Không, cảm ơn. Tôi đi vệ sinh nhưng vào lộn phòng” rồi chạy biến.

Nhưng tôi tự bắt mình bình tâm lại.

Xác ướp không sống lại. Có thứ gì đó đội lốt bà ta. Giờ sức mạnh của nó theo màn sương mỏng bao vây tôi. Dù thế, nó không độc ác. Sự hiện diện của nó không làm tôi có cảm giác như lúc ở bên cô Dodds quỷ quyệt hoặc khi đánh nhau với quỷ đầu bò. Cảm giác bây giờ giống lúc tôi thấy ba Nữ thần Báo Thù ngồi đan trước tiệm trái cây bên lề xa lộ: không phải người, cổ xưa và đầy quyền lực. Tuy nhiên, họ không có ý định lấy mạng tôi.

Tôi cố gom hết can đảm:

- Xin cho biết số phận của cháu?

Màn sương dày đặc hơn, thu lại trước mắt tôi rồi đi vòng quanh mặt bàn bày hũ thủy tinh ngâm các bộ phận quái thú. Thốt nhiên, bốn người hiện ra quanh bàn. Họ đang chơi bài. Mặt họ rõ dần. Đó là Gabe Cóc Chết và bạn ông ta.

Tôi nghiến răng, nắm chặt hai tay dù biết xơi bạc này không có thực, chỉ là ảo ảnh.

Gabe quay sang tôi nói bằng giọng khàn khàn của Nhà Tiên Tri:

- Ngươi sẽ đi theo hướng Tây, gặp vị thần tráo trở.

Người ngồi bên phải nhìn lên cũng nói bằng giọng đó:

- Ngươi sẽ tìm được vật bị đánh cắp và trả nguyên vẹn cho khổ chủ.

Người ngồi bên trái ném hai quân bài ra giữa bàn:

- Ngươi sẽ bị phản bội bởi người tự xưng là bạn.

Chú Eddie, quản lý chung cư phán câu cuối:

- Cuối cùng, ngươi sẽ không cứu nổi người quan trọng nhất của đời mình.

Bốn người vụt biến mất.

Lúc đầu tôi quá kinh ngạc nên không nói được gì mãi đến lúc màn sương thu nhỏ, tuồn trở lại miệng xác ướp, tôi mới kêu lên:

- Gượm đã! Người vừa nói gì? Ai tự xưng là bạn? Cháu không cứu được ai?

Đuôi con rắn nước biến mất trong miệng xác ướp. Bà ta lại ngồi dựa tường như khi nãy.

Miệng xác ướp khép lại như thể cả trăm năm nay chưa động đậy.

Gác xép lại im lặng, hoang vắng, chẳng có gì ngoài đống kỷ vật bụi bặm.

Tôi biết dù có đứng lỳ đến khi mạng nhện chăng đầy người, tôi cũng chẳng biết gì hơn.

Giờ lắng nghe Lời Sấm Truyền của tôi đã kết thúc.

-o-

Bác Chiron hỏi:

- Thế nào cháu?

Tôi ngồi phịch xuống ghế trước bàn Ngài D. thường chơi bài:

- Bà ấy bảo cháu sẽ lấy lại được vật bị mất cắp.

Grover nhoài người, háo hức nghe, miệng rau ráu nhai vỏ lon nước ngọt:

- Tuyệt quá.

Bác Chiron gặng hỏi:

- Nhắc lại nguyên văn Lời Sấm Truyền xem nào. Quan trọng lắm đấy.

Tai tôi vẫn ù đặc:

- Bà ấy... bảo cháu đi về hướng Tây, gặp vị thần tráo trở. Cháu sẽ lấy lại vật bị đánh cắp và trả lại nguyên vẹn cho khổ chủ.

Grover bảo:

- Tớ biết thừa.

Bác Chiron vẫn chưa hài lòng:

- Còn gì nữa?

Tôi không muốn nói nốt.

Bạn nào phản bội tôi? Bạn tôi đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà ai nỡ...

Câu cuối mới ghê: tôi không cứu được người quan trọng nhất của đời mình. Nhà Tiên Tri này thật lạ đời: giao nhiệm vụ, bắt tôi làm rồi bảo: “Tao nói trước. Thế nào mày cũng thất bại.”

Tôi không thể thú nhận sẽ thất bại trước khi lên đường. Tôi bèn nói:

- Hết rồi ạ.

Bác nhìn tôi chăm chú:

- Thế thì tốt. Nên nhớ Lời Sấm Truyền chỉ nước đôi. Đừng quá tin tưởng. Sự thật chỉ phơi bày sau khi mọi sự kết thúc.

Tôi đoán bác Chiron biết tôi giấu tin xấu nên cố an ủi thế thôi. Tôi chỉ muốn nói sang chuyện khác:

- Giờ cháu đi đâu? Thần nào ở phương Tây vậy bác?

- Động não đi, Percy. Nếu hai thần Dớt và Poseidon tự suy kiệt vì chinh chiến, ai là kẻ đục nước béo cò?

- Kẻ muốn chiếm ngai vàng.

- Giỏi lắm. Người ấy ôm hận đã hàng tỷ năm, không bằng lòng với phần được chia sau lần rút thăm chia quyền cát cứ. Quyền lực của người ấy càng lúc càng mạnh bởi triệu triệu người chết đều gia nhập đội quân của ông ta. Một người căm ghét hai anh trai ép mình thề không được sinh thêm con cái trong lúc cả hai anh đều không giữ lời, đều lén sinh thêm con.

Tôi nhớ những giấc mơ và giọng nói vang lên từ trong lòng đất:

- Hades, thần cai quản địa ngục.

Bác Chiron gật đầu:

- Phải, Thần Chết đáng nghi nhất.

Mảnh nhôm rơi từ miệng Grover:

- Gượm đã! Bác mới nói gì?

Bác Chiron nhắc:

- Thế cháu không nhớ Nữ thần Báo Tử đuổi theo Percy à? Bà ta theo dõi Percy rất lâu. Sau khi biết số phận của nó, bà ta định giết luôn. Nữ thần Báo Thù chỉ thờ một chúa là Hades thôi.

Grover phản đối:

- Nhưng Hades vốn căm ghét tất cả các anh hùng. Nếu ông ta biết Percy là con thần Poseidon thì chết…

- Thế cháu còn nhớ con chó địa ngục không? Giống ấy chỉ có dưới địa ngục và nhất định có người xấu trong trại gọi nó đến. Từ đó suy ra Hades cài gián điệp vào đây. Ông ta lường trước khả năng Poseidon nhờ con trai minh oan và muốn giết chàng con lai trẻ tuổi này trước khi cậu ta lên đường làm nhiệm vụ.

Tôi lẩm bẩm:

- Hay thật. Cả hai vị thần hùng mạnh nhất đều nhăm nhe giết cháu.

Grover nuốt khan:

- Nhưng biết tìm đâu… Giá tia chớp đó đang ở Maine nhỉ? Mùa này, thời tiết ở Maine dễ chịu lắm.

Bác Chiron khẳng định:

- Nhất định Hades sai tay chân ăn trộm tia chớp. Ông ta giấu nó dưới âm ty và biết thể nào Dớt cũng nghi oan cho Poseidon. Dù không biết chính xác động cơ của vua cai quản địa ngục và lý do ông ta gây nên cuộc chiến phi nghĩa sắp tới, nhưng ta dám chắc một điều. Percy phải xuống âm ty, tìm cho ra tia chớp và phơi bày sự thật ra ánh sáng.

Bụng tôi thắt lại. Nhưng lạ nhất là tôi không sợ. Đó là cảm giác lo lắng pha lẫn sự nôn nóng trả thù. Tính đến nay, Hades đã ba lần định giết tôi bằng cách mượn tay Nữ thần Báo Thù, quỷ đầu bò và chó địa ngục. Chính ông ta làm mẹ tôi biến thành tia sáng vàng, giờ còn định gắp lửa bỏ tay người, đổ vấy trọng tội lên đầu cha con tôi.

Nhất định tôi phải dạy cho ông ta biết phải quấy.

Với lại, mẹ tôi đang ở dưới đó...

Phần trí não sáng suốt của tôi lên tiếng: “Này này, cậu mới tí tuổi đầu. Nên nhớ Hades là thần đấy nhé.”

Grover run như dẽ. Nó bắt đầu ăn bộ bài như ăn khoai tây bào mỏng chiên giòn.

Cậu bạn tội nghiệp phải theo tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này nếu muốn được công nhận là Người Trông Nom. Nhưng sao tôi có thể nhờ nó giúp làm nhiệm vụ nguy hiểm này, nhất là khi Lời Sấm Truyền bảo rốt cuộc tôi sẽ thất bại? Đi với tôi có khác nào tự sát.

- Nếu biết rõ thủ phạm là Hades, sao ta không báo cho các thần khác? Thần Dớt hoặc thần Poseidon dư sức xuống địa ngục trừng trị vài kẻ xấu cơ mà.

- Ta chỉ “nghi”, chưa “biết rõ”. Ngoài ra, nếu các thần nghi ngờ Hades, họ cũng không tự đi lấy tia chớp về được. Nếu không được mời, thần này không vào được lãnh thổ của thần kia. Đó là luật có từ thời khai thiên lập địa. Ngược lại, con lai có đặc quyền riêng. Họ được đi lại tự do, thách đấu với bất cứ ai, miễn là có can đảm và đầy đủ sức mạnh. Không thần nào dám đứng ra chịu trách nhiệm về hành vi của anh hùng, tức con lai. Theo cháu, sao các thần đều hành động thông qua người phàm?

- Vì họ thích lợi dụng.

- Bác không có ý đó. Bác chỉ muốn nói không phải ngẫu nhiên Poseidon chọn thời điểm này để nhận con, dù biết làm thế rất mạo hiểm. Nhưng ông quá tuyệt vọng, không còn cách nào khác. Ông đang cần cháu đấy.

Cha cần ta.

Cảm xúc trong tôi tựa kính vạn hoa xoay thật nhanh. Hờn dỗi, biết ơn, hạnh phúc và tức giận đan xen. Suốt mười hai năm qua, thần Poseidon coi như không có tôi trên đời. Bây giờ ông lại cần tôi giúp ngay lập tức.

Tôi nhìn thẳng mắt bác Chiron:

- Ngay từ đầu bác đã biết cháu là con thần Poseidon, đúng không?

- Bác có lý do để đoán già đoán non. Lúc nãy bác đã nói... bác cũng từng nghe Lời Sấm Truyền.

Biết bác Chiron giấu nhiều chi tiết của lời tiên đoán tương lai đã nghe lúc trước, nhưng tôi quyết định tạm gác chuyện đó lại. Nói cho cùng, chính tôi cũng không nói hết cơ mà.

- Tóm lại, cháu sẽ phải xuống địa ngục gặp trực tiếp thần chết.

- Cháu hiểu đúng rồi đấy.

- Tìm vũ khí mạnh nhất khắp vũ trụ không đâu có.

- Phải.

- Phải xong việc trong mười ngày rồi trở lại đỉnh Olympia đúng hôm Hạ chí.

- Đúng thế.

Tôi quay sang Grover. Nó đang trợn mắt nuốt lá bài Át Rô. Xong xuôi, bạn tôi thều thào:

- Tớ có nói với cậu thời tiết mùa này ở Maine dễ chịu chưa?

- Cậu không muốn đi cũng không sao. Việc nguy hiểm thế, tớ không đòi cậu phải làm đâu.

Nó sợ sệt đổi tư thế ngồi:

- À, tớ không sợ nguy hiểm... chẳng qua thần rừng không hợp ở chốn âm ty... Nhưng...

Nó lấy hết can đảm đứng dậy, phủi vụn bìa cứng và mảnh lon nhôm rơi trên áo thun:

- Percy à, cậu đã cứu mạng tớ. Nếu cậu thực sự muốn tớ đi cùng, tớ sẽ không để cậu thất vọng.

Tôi sung sướng đến độ nước mắt rưng rưng dù trong lòng biết con trai mà khóc không anh hùng gì cho lắm. Grover là người bạn duy nhất ở bên tôi lâu hơn vài ba tháng. Tôi không biết thần rừng có “bí kíp” gì khiến các thế lực cõi âm phải chùn tay hay không, nhưng biết có nó đi cùng, tôi vững dạ đôi chút.

- Chúng mình sẽ luôn có nhau, Grover ạ. – Tôi quay sang bác Chiron. – Lời Sấm Truyền chỉ bảo nên đi hướng Tây. Cụ thể là đi đâu ạ?

- Lối vào cõi âm luôn ở hướng Tây. Giống đỉnh Olympia, nó cũng chuyển địa điểm theo thời gian. Tất nhiên lúc này nó ở Mỹ.

- Chính xác là chỗ nào?

Bác Chiron có vẻ ngạc nhiên:

- Ta tưởng ai cũng biết, đâu cần phải hỏi. Cửa ngõ địa ngục ở Los Angeles.

- Ra vậy. Thế mà cháu không biết. Vậy tụi cháu sẽ ra sân bay...

Grover thét lên:

- Đừng! Cậu bị sao vậy? Từ bé đến giờ, cậu đã đi máy bay chưa mà nói?

Tôi ngượng ngập lắc đầu. Mẹ chưa bao giờ cho tôi đi máy bay. Lý do luôn là nhà mình nghèo khó, không có tiền mua vé. Với lại, ông bà ngoại tôi mất vì tai nạn hàng không nên mẹ sợ.

Bác Chiron giải thích:

- Nghĩ một chút đi nào. Cháu là con Thần Biển, đối thủ đáng gờm nhất của Dớt, Thần Bầu trời. Người thận trọng như mẹ cháu không bao giờ phó mặc mạng con mình cho ngành hàng không đâu. Lên máy bay tức cháu đến lãnh địa thần Dớt và không bao giờ còn sống đến lúc hạ cánh.

Trên trời chớp rạch snags lòe. Xa xa có tiếng sấm ì ầm vọng tới.

Tôi quyết không nhìn lên đám mây dông:

- Thì đi đường bộ vậy.

- Nên thế. Hai người khác sẽ đi cùng cháu. Grover là một. Người kia xung phong từ trước, chỉ chờ cháu chấp nhận.

Tôi giả vờ như không hay biết gì:

- Ngạc nhiên chưa. Ai khờ đến độ xung phong làm chuyện này chứ?

Không khí sau lưng bác Chiron lay động. Annabeth hiện ra. Lần này mũ lưỡi trai của đội bóng chày NY nhét trong túi quần sau.

- Đồ óc đầy tảo biển kia, tớ chờ được giao việc từ lâu lắm rồi. Nữ thần Athena không sùng bái thần Poseidon nhưng nếu cậu quyết đi vì việc nghĩa, người giúp cậu không làm hỏng chuyện chính là tớ.

- Quân sư quạt mo đã nói thế, chắc phải có diệu kế?

Annabeth đỏ mặt:

- Này, có muốn tớ giúp hay không vậy?

Sự thật là: Tất nhiên tôi muốn. Phải tranh thủ mọi sự giúp đỡ chứ.

- Vững như kiềng ba chân, đúng chưa nào? Số ba là số đẹp đấy.

Bác Chiron bảo:

- Tốt quá rồi. Chiều này, ta đưa các cháu đến bến xe buýt ở Manhattan. Sau đó, ba đứa tự lo cho nhau nhé.

Chớp lại lóe sáng. Lát sau, mưa như thác đổ xuống cánh đồng cỏ chưa bao giờ biết thời tiết xấu là gì.

Bác Chiron nói nhanh:

- Đừng chần chừ phí thời gian. Các cháu về chuẩn bị hành lý đi thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.