Tàu tuần dương đưa ba đứa lên bờ nhưng họ không hơi đâu bận tâm hơn nữa đến ba đứa trẻ nghịch dại, ăn mặc như bụi đời dám bơi ra giữa vịnh. Cả thành phố nhốn nháo giải quyết hậu quả từ thảm họa thiên nhiên vừa qua. Tiếng bộ đàm báo tin nguy cấp réo liên tục trên thuyền.
Quấn khăn tắm cho cả ba, cho mỗi đứa mấy chai nước, họ thả chúng tôi lên cầu tàu Santa Monica rồi rú ga phóng đi cứu người bị nạn.
Quần áo chúng tôi ướt sũng, tôi cũng không ngoại lệ. Lúc tàu tuần dương phóng tới, tôi thầm cầu trời để quần áo tôi cũng ướt nếu không sẽ rắc rối to. May quá, phép thần thông khiến quần áo khô ngay cả khi dưới nước tạm thời hết linh nghiệm,
Tôi đi chân đất, cho Grover mượn giày. Đội tuần dương sẽ thắc mắc nếu thấy cặp móng guốc của nó.
Tàu cập bến, chúng tôi bước thấp bước cao nhìn thành phố bốc cháy rừng rực trong nắng sớm. Tôi cảm giác mình như vừa từ cõi chết trở về. Tia chớp của Dớt đè nặng trên lưng. Nỗi đau không cứu được mẹ đè nặng trong ngực.
Annabeth phẫn nộ:
- Thật không thể tưởng tượng được. Ba đứa vất vả ngược xuôi để rồi…
Tôi trêu:
- Trò gian manh này dễ sợ thật. Qua mặt cả con gái thần Athena.
Annabeth nhăn nhó:
- Coi chừng tớ đấy.
- Cậu hiểu đầu đuôi chưa?
Annabeth ỉu xìu:
- Ừ.
Grover phàn nàn:
- Nhưng tớ chưa hiểu. Hai cậu…
Annabeth buồn bã:
- Percy, tớ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/percy-jackson-tap-1-ke-cap-tia-chop/1910361/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.