Gunny mở cửa. Chúng mình bước vào một phòng mênh mông với hàng hàng lớp lớp những chiếc giường ngay hàng thẳng lối. Mấy ngàn chiếc giường. Tất cả đều mới tinh và… tất cả đều bỏ trống.
Gunny nói:
- Còn bốn phòng nữa như thế này.
Yorn hỏi:
- Để làm gì?
- Gar sửa soạn cho một kế hoạch dài hơi. Họ không bỏ rơi những người anh em bên ngoài Nước Đen. Họ dự trù giải cứu những người đó.
Mình bàng hoàng hỏi:
- Ông nói nghiêm túc đấy chứ?
- Rất nghiêm túc. Họ gọi sự kiện đó là Mùa Vọng. Họ có chương trình đưa tất cả gar trên Eelong về đây. Thực phẩm và chỗ ở ê hề. Họ đã lập trường học để giáo dục và văn minh hóa cả trẻ con và người lớn. Thật khác thường. Tất cả ý nghĩa của Mùa Vọng là giải thoát và nuôi dưỡng một giống nòi. Eelong sẽ không bao giờ giống như trước nữa.
Yorn kêu lên:
- Nhưng klee sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra. Klee cần gar để sống sót.
- Klee sẽ không làm gì được. Nước Đen được những dãy núi này bảo vệ. Klee không thể mon men tới gần, ngoại trừ những khách hiện đang có mặt.
Mình hỏi:
- Vì vậy mà ông đã đi khỏi đây để báo tin cho Seegen biết về Mùa Vọng?
- Ta bắt buộc phải làm điều đó. Dù Seegen là một klee, nhưng cũng là một Lữ khách. Đây là bước ngoặt quan trọng trong lịch sử Eelong, và Saint Dane đang có mặt tại đây. Đó là lý do ta trở lại ống dẫn, và đã gặp Yorn. Yorn đưa ta tới Seegen. Ta đưa Seegen tới đây, tuy nhiên ông ta chỉ tới ngọn thác màu đen, chưa hề vào trong. Yorn và Kasha là hai klee đầu tiên đặt chân vào Nước Đen. Ta nghĩ, đây cũng là hai klee cuối cùng vào tới nơi này.
Kasha bàng hoàng hỏi:
- Nhưng vụ đó sẽ hoàn thành cách nào? Làm sao chúng có khả năng tạo ra Mùa Vọng, và đưa tất cả gar tới đây?
- Đó là điều bất ngờ cuối cùng.
Ông Gunny nói với nụ cười tinh quái, rồi lấy từ túi ra một vật. Đó chính là một trong những khối lập phương bí ẩn bằng mã não.
Kasha kêu lên:
- Đó là cái gì?
Mình nói thêm:
- Saint Dane cũng muốn biết điều đó.
Ông Gunny đưa tụi mình trở ra, xuyên qua phòng kính, đi ngược lại hành lang dài ban nãy, rồi bước qua một trong những cửa nằm hai bên hành lang. Tụi mình vào một phòng nhỏ hơn nhiều và tối om, chỉ trừ một thiết bị lạ lùng. Sáu ống pha lê màu mã não, đường kính khoảng gần một mét, chạy suốt từ sàn tới trần. Mỗi ống đều phát ra một nguồn sáng dịu và tiếng điện chạy rì rì. Phía trước những ống pha lê là một cái bàn gỗ bóng lộn. Trên mặt bàn, ba hàng pha lê gắn vào gỗ, như những cái nút. Màu sắc và hình dạng khác nhau, nhưng cũng giống ba ống màu mã não, chúng phát ra ánh sáng.
Mình bảo:
- Đẹp quá, nhưng là gì vậy?
- Họ gọi là “kết nối”. Ở quê mình, chúng ta gọi bằng một tên khác: một máy phát thanh.
- Máy phát thanh?
- Đúng thế. Gar ứng dụng kỹ thuật của klee và làm cho nó tinh xảo hơn. Đây là đài phát thanh đầu tiên tại Eelong. Về cơ bản thì đó là một máy truyền tin rất mạnh.
Mình kêu lên:
- Còn những hộp mã não là máy thu thanh?
Kasha rối cả trí, lẩm bẩm:
- Phát thanh? Thu thanh? Chằng hiểu gì cả!
Ông Gunny cầm bàn tay lông lá đầy móng vuốt của Kasha, đặt khối lập phương lên, cẩn thận để mặt đen hướng về mặt cô ta. Ông bước lại bảng kiểm soát pha lê, nhấn cái núm hình tam giác, rồi nói:
- Chào, Kasha.
Khối lập phương trên tay Kasha sáng lên. Giọng ông Gunny phát ra như từ một đài bán dẫn nhỏ xíu.
Kasha ném khối mã não, la lên:
- Aaaaa! Ma thuật!
Gunny nói:
- Không là ma thuật. Đó là máy phát thanh. Đây là bước ngoặt của Eelong. Đài phát thanh đầu tiên. Sử dụng thiết bị này, gar có thể liên lạc với nhau. Họ có thể kết hợp hành động, để trốn khỏi klee hàng ngàn người một lúc. Phương tiện truyền tin này tạo cho kế hoạch Mùa Vọng rất khả thi. Nếu tất cả gar cùng bỏ đi một lúc, không cách nào klee có thể ngăn chặn được. Công việc của họ chỉ là phát lệnh, và tất cả gar sẽ… về nhà.
Yorn ha hả cười:
- Trời ơi là trời! Mình đã chết sững, tưởng bao công lao thành công cốc, hóa ra lại tốt đẹp hơn cả mình mong đợi.
Kasha bực mình, gắt:
- Chú sướng lắm hả? Gar có kỹ thuât để cứu Eelong, nhưng chúng chỉ sẽ dùng phương tiện đó để giúp những gar khác thôi.
Yorn nói ngay:
- Cháu trách chúng à? Chúng đã bị đối xử tàn tệ suốt bao thế hệ rồi. Cháu không thể mong chúng quay về giúp những kẻ đã hành hạ chúng được.
- Có thể là không. Nhưng chuyện đó có gì vui để chú cười được chứ?
- Ồ không đâu. Ta không cười chuyện đó, Ta cười vì thấy nhẹ cả lòng.
Ông Gunny hỏi:
- Nhẹ lòng về chuyện gì?
Vẫn cười sằng sặc, Yorn nói với mình:
- Về mi đó, Pendragon.
Mình chỉ còn bật ra được một tiếng:
- Hả?
- Ta đã phạm một lỗi ngớ ngẩn. Cứ lo mi phát hiện được. Nhưng khi mọi chuyện xảy ra, ta mới biết mi không có tài quan sát như ta tưởng. Ta chẳng hề hấn gì.
Ui da! Mình không ưa cái giọng này một tí nào. Cảm giác gai gai hãi hùng quen thuộc bắt đầu bò dọc xương sống mình. Mình hỏi:
- Ông đang nói gì thế?
- Nói về cái tay của Gunny. Nhớ không, khi chúng ta đưa xác Seegen về Leeandra, ta đã ngu ngốc bảo hoàn toàn do may mắn mà bàn tay không bị tang ngấu nghiến được tìm thấy. Làm sao…
Sự thật hiển nhiên dội vào đầu mình như một cú đấm:
- Làm sao ông biết được chuyện đó? Trừ khi chính ông nhặt được và đưa cho Saint Dane.
- A… cũng gần như vậy. Ta tưởng cuộc chơi đã chấm dứt vì chút sơ hở đó. Nhưng ta vẫn không sao.
Gunny bối rối hỏi:
- Bàn tay tôi làm sao?
Mình cố bình tĩnh nói:
- Ông Gunny, cháu đã lấy nhẫn của ông từ bàn tay đó. Saint Dane đã tới Trái Đất Thứ Hai, đưa bàn tay của ông cho Mark và Courtney. Hai bạn ấy đưa lại cho cháu. Nhưng vấn để là cháu chưa bao giờ tự hỏi…
Yorn reo lên:
- Chưa bao giờ thắc mắc vì sao Saint Dane lại có bàn tay đó. Phải công nhận, hay không bằng hên. Bàn tay nằm lù lù ngay chỗ Gunny bị tấn công. Ta nghĩ, chắc tang sợ cái nhẫn mà bỏ lại.
Kasha nhăn nhó:
- Tôi không hiểu gì hết.
Gunny bảo:
- Còn quá nhiều chuyện cô không hiểu.
Sự thật khủng khiếp cũng đang thấm vào ông. Kasha kêu lên:
- Chú đang nói gì vậy hả Yorn?
Con mèo già la lại:
- Yorn chết rồi, con ngu ngốc.
Nó giật đứt sợi dây chuyền có nhẫn của Yorn:
- Đúng là một hành động dũng cảm, ta phải tự khen mình như vậy. Chưa bao giờ ta nhập vai một phụ tá. Vậy mà cũng tròn vai.
Hắn quăng cái nhẫn cho Kasha. Cô ngỡ ngàng đỡ lấy. Kasha vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mình biết.
Mình gào lên với con mèo già:
- Cho cô ta biết đi. Đừng nói. Hiện nguyên hình đi.
- Thích thì chiều.
Con mèo trả lời. Nó lùi một bước, thân hình biến dạng. Mình đã từng thấy cảnh này, nhưng không dễ gì chịu đựng. Yorn đứng dựng lên bằng hai chân sau, trong khi thân thể thành thể lỏng. Trước hết là chân, rồi đến ngực, và sau đó tới cánh tay trở thành… con người. Hắn vươn cao đầy đủ gần hai mét. Hắn vẫn mặc bộ đồ quen thuộc màu đen. Rồi đến cái đầu biến dạng. Hai bạn đã cho mình biết là mặt hắn đã thay đổi, nhưng mình ngờ đến thế này. Không còn mái tóc xám chấm vai và đôi mắt xanh lạnh buốt nữa. Bây giờ hắn hoàn toàn sói lọi với hai vết sẹo đỏ, trông như tia chớp, chạy từ trán tới gáy. Nhưng điều làm mình không thể nhìn đi chỗ khác được, chính là hai mắt hắn. Đôi mắt trắng dã, như đang đốt chúng mình.
Saint Dane đã hiện nguyên hình.
Kasha đứng chết lặng, hai mắt mở lớn sững sờ.
Saint Dane lên tiếng:
- Cảm ơn cả hai nhiều lắm. Ta mòn mỏi nỗ lực tìm kiếm Nước Đen từ quá lâu rồi. Hai ngươi quả là tốt bụng, đã chỉ đường dẫn lối cho ta.
Ông Gunny phẫn nộ gầm lên:
- Quá muộn rồi, Saint Dane. Họ đã sẵn sàng kêu gọi gar về nhà. Thu hồi Sắc Lệnh Bốn Sáu cũng sẽ chẳng làm được gì đâu.
Saint Dane cười. Biết là đã nói nhiều lần rồi, nhưng mình vẫn cần nhắc lại: mình ghét cay ghét đắng tiếng cười của hắn. Nó có nghĩa: hắn biết nhiều hơn những gì hắn đang nói.
Saint Dane ha hả cười:
- Ôi, tên Lữ khách khù khờ. Tới bây giờ mà mi vẫn chẳng hiểu gì kế hoạch của ta. Bảo hai nhóc Mark và Counrtey chỉ dạy cho. Chúng thông minh hơn mi nhiều, có lẽ chúng làm Lữ khách lại có lý hơn.
Mình hét lên:
- Để họ yên.
Saint Dane ngây thơ như nai:
- Ta có làm gì đâu? Những gì chúng làm là do chúng tự quyết định đấy chứ. Cũng như tất cả các ngươi vậy. Đừng trách ta vì những việc chúng làm.
Ông Gunny tiến lên một bước, chạm tay vào một nút pha lê trên bảng kiểm soát. Lập tức, tiếng còi lanh lảnh vang lên.
Kasha kinh ngạc hỏi:
- Gì thế?
- Tiếng còi báo động này sẽ chốt lại Trung Tâm. Hai phút nữa sẽ có một đội quân gar vào đây.
Saint Dane chạy vọt ra cửa, nói:
- Cho ta gửi lời chào nồng nhiệt nhất tới chúng nhé.
Kasha trố mắt hết cỡ nhìn mình và ông Gunny:
- Hắn bị mắc bẫy ở trong này rồi, phải không?
Mình bảo:
- Không ai bẫy được Saint Dane.
- Chúng ta cứ thử xem.
Vừa nói, Kasha vừa phóng ra cửa. Mình và ông Gunny theo cô ta vào hành lang. Cửa vào nhà kính đang khép lại. Tụi mình chạy vội tới, xô cửa, rồi nhảy vào. Một bóng đen sà xuống đầu tụi mình. Cả ba hụp xuống tránh, vừa lúc bóng đen bay vút lên mái trần bằng kính. Đó là một con chim. Con chim đen thui, to đùng. Trước đây mình và ông Gunny đã từng thấy con chim này, bên ngoài khách sạn Manhattan Tower trên Trái Đất Thứ Nhất, ngay sau khi Saint Dane nhảy từ bao lan xuống.
Kasha hổn hển hỏi:
- Cái gì vậy?
Mình trả lời:
- Đó là nguyên nhân vì sao chúng tôi có mặt tại đây.
Ông Gunny bảo:
- Nó không có đường ra.
Như để trả lời, con chim khổng lồ phóng thẳng lên trần, đập bể kính ngay trên đầu tụi mình, mảnh kính rào rào đổ xuống. Ông Gunny xô mình và Kasha ra xa, tránh khỏi mớ kính vỡ. Rồi cả ba nhìn lên lỗ hổng Saint Dane vừa tạo ra để đào thoát.
Gunny hỏi mình:
- Cháu nghĩ hắn sẽ làm gì?
- Cháu không biết. Nhưng dù là gì cũng sẽ liên quan tới Nước Đen. Saint Dane hầu như đã tuyệt vọng vì không tìm ra… thì chúng ta lại dẫn đường cho hắn tới.
- Mark và Courtney đã làm gì trong vụ này?
- Cháu cũng không biết. Cháu phải trở lại Trái Đất Thứ Hai. Saint Dane luôn chĩa mũi dùi vào hai bạn ấy. Cháu phải tìm hiểu vì sao.
Kasha cầm cái nhẫn của Yorn trong bàn tay lông lá. Cô chăm chú nhìn cái nhẫn đã bị đánh cắp, cứ như nó có thể cho cô một lời giải đáp. Cô nhìn mình, giọng đầy trách nhiệm:
- Đưa cho mình cái đó, Pendragon?
- Đưa cái gì?
Kasha nhìn thẳng mắt mình. Ánh mắt dữ dội làm mình rờn rợn. Cô ta nói:
- Nhẫn của tôi. Làm ơn đưa ngay đi.
Mình gỡ sợi dây có xỏ hai chiếc nhẫn Lữ khách khỏi đầu. Một của mình, một của Seegen. Tháo nhẫn của mình ra, mình đeo lại vào ngón tay.
- Không cần giả trang nữa.
Mình nói, và đưa sợi dây có nhẫn của Seegen cho cô ta.
Kasha nhìn sát cái nhẫn đã có lần cô nhẫn tâm quăng đi. Cái nhẫn của cha cô. Nhẫn của cô. Kasha trân trọng nhận lấy sợi dây, xỏ nhẫn của Yorn vào, rồi đeo lên cổ. Cô sẽ đeo cả hai nhẫn này.
Một lần nữa, Eelong lại có một Lữ khách.
Mình ngừng viết tại đây. Những dòng cuối của nhật ký này mình đã viết trong lều của ông Gunny. Ngày mai, tụi mình sẽ tới ống dẫn, để gặp hai bạn trên Trái Đất Thứ Hai. Mình không hiểu vì sao Saint Dane cứ hướng mình về hai bạn, nên đã đến lúc phải tìm ra nguyên nhân. Mình không chịu nổi việc hai bạn bị hắn kéo vào vụ này. Nhưng đó là lỗi của mình. Nếu mình không gửi nhật ký cho hai bạn, thì lúc này hai bạn đã không bị nguy hiểm. Gần đây, hình như rất nhiều chuyện xảy ra đều do lỗi của mình. Mình hoàn toàn mù tịt, không biết tại quê nhà, bây giờ là ngày thứ mấy, các bạn còn đi học không, có còn ở Stony Brook nữa không? Nhưng mình sẽ tìm ra hai bạn. Sau khi thấy mình đã “ngu ơi là ngu”, có thể hai bạn không tin, nhưng mình thề sẽ tìm ra cách để hai bạn được an toàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]