Màn đêm dần buông trả tự do cho ánh sáng, và vào lúc những tia nắng đầu tiên của một bình minh đang bắt đầu hé lộ, tiếng xì xầm, nói chuyện vang lên mỗi lúc một to hơn, đó là tiếng hành khách trên chuyến tàu tốc hành đi từ thành phố Ray Juu đến King Light.
Mỏi mệt bởi chuyến ngủ vật vờ trên con tàu, mệt mỏi bởi những cơn mơ đôi khi là ác mộng, đôi khi lại giống như một điềm báo cứ bám víu, cứ ám ảnh trong tram trí Triết Nam, anh bước ra khỏi sân ga với một bộ mặt khó coi đến mức tệ hại. Đưa tay hất ngược mái tóc về phía sau, vẻ chán chườn anh nhìn lên cột chỉ dẫn những con đường sắp xuất hiện trước mặt. “Mà mình sẽ đi đâu bây giờ, tìm cái quái đó ở đâu mà phải cần nhìn những cái bảng chết tiệt này. Mặc xác chúng.” Triết Nam rủa thầm, rồi tiếp tục lê những bước chân không chút sinh khí về phía trước mà không hề có một đích đến nào xác định, bởi cái anh cần tìm cũng là thứ anh chưa hề xác định được nó ra sau. Thành phố Vua Ánh Sáng đang dang rộng cánh tay chào đón những vị khách đáng mến đến với nó trong niềm hân hoan khôn tả xiết, nhưng không hẳn ai cũng hân hoan đón nhận điều đó.
Điều đầu tiên khi một người khác phương xa đặt chân đến thành phố này đó là sự nhộn nhịp chưa từng thấy ở bất cứ đâu. Sở dĩ, nó được chọn, được đặt cái tên là Vua Ánh Sáng bởi hầu như bóng tối chưa bao giờ bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/part-of-me/2061771/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.