Khi trời bắt đầu chập tối, hai cha con mới quay trở về hoàng cung. Trên đường về, nàng đã thiếp đi trong lòng bạo quân, miệng vẫn nở nụ cười thỏa mãn. Khi xe ngựa dừng lại trước Ngọ Môn, bạo quân nhẹ nhàng bế nàng vào trong. Vừa bước qua cửa cung, ông nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trong bộ y phục thêu phượng, đứng đó tự bao giờ.Thái Hậu, với vẻ mặt nghiêm nghị, đang đợi bạo quân và nàng. Bạo quân nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận trước khi tiến lại gần Thái Hậu.
“Mẫu hậu tới đây làm gì?”Giọng bạo quân lạnh lùng.
Thái Hậu nhìn bạo quân với ánh mắt khó đoán:
-Chả phải ta đang chờ con về sao?
Bạo quân cười nhạt:
-Con tự về được. Mẫu hậu bận tâm rồi.
“Ai gia bận tâm sao?”Thái Hậu nhếch môi cười, nhưng ánh mắt không hề ấm áp.
“Chứ sao?”Bạo quân đáp lại, không kém phần sắc bén.
Thái Hậu bước lên vài bước, giọng điệu trở nên nghiêm nghị:
-Con nghĩ vậy thì cho là vậy đi. Nhưng thân là thiên tử mà lại xuất cung, còn ra thể thống gì chứ? Bá quan văn võ biết chuyện này, họ sẽ phản ứng thế nào trên triều?
-Bạo quân không nao núng, giọng điềm tĩnh nhưng xẻng khẽ lạnh lùng:
-Con có cách giải quyết. Không cần phiền đến Th... mẫu hậu.
Thấy không thể thuyết phục được bạo quân, Thái Hậu đành bực bội rời đi, để lại trong cung một sự căng thẳng không lời.
Cuộc chiến ngầm giữa bạo quân và Thái Hậu không phải là một cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/papa-bao-quan-cho-con-voi-/3630793/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.