Thân người tôi trở nên mụ mị… Tôi nhắm mắt lại.Khi tôi đang chầm chậm trôi xa cõi thực… tôi nghe tiếng khóc của một người.
Ai đó…?A… Là em.Em đang còn ở nơi đó không?..Em đang còn khóc không?
———————-
|| Hee Jun và Woo Hyuk ||
“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”
“Cái gì?”
Chàng trai với mái tóc đỏ sẫm màu rượu vang che đi một bên mắt khẽ nhăn mặt.
“Tôi đã lo vì ngày hôm qua cậu đột nhiên biến mất. Cậu đã ở xó nào?”
“À… à… Để xem…”
Cậu tránh câu trả lời… khi đôi mắt cười tinh nghịch.Chuyện gì vậy?!
“Và màu tóc này là sao đây?!”
“Đau.”
Mái tóc anh đang thô bạo nắm lấy vẫn mềm như mọi khi.Trước kia, nó là một màu đen huyền óng mượt.
“Buông ra.”
“….”
Đôi ngươi cậu thoáng sầm xuống.
“Cậu không có đủ tư cách để phê bình màu tóc của tôi. Moon. Hee. Jun.”
Khi những sợi tóc mềm trượt khỏi những kẻ tay anh, đôi mắt lắng đọng của cậu bừng lên vẻ ranh mãnh.
“He! Cậu… khác với tôi.”
Anh vừa nói vừa đẩy bàn tay Woo Hyuk đang lướt trên mái tóc đỏ của anh ra.
“Ha! Khác chỗ nào?”
“….”
Đôi môi hồng của cậu khẽ nhếch lên trong giễu cợt.Đôi mắt cậu đang nhìn Hee Jun lại một lần nữa chìm sâu trong bóng tối.Tối quá. Cái màu đen đến cả ánh sáng cũng không phản xạ lại.
“Ê, Jang Woo Hyuk! Thầy hiệu trưởng đang gọi bạn!!”
Một chàng trai gọi cậu… hình như là bạn học chung lớp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/paint-it-black/2406019/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.