Thế nên tôi đã không biết.Rằng giọng cậu dao động đến chừng nào.
Tôi đã hạnh phúc.
Nên tôi không nhận ra,Đôi mắt đang nhìn tôi, đang run.
Jang Woo Hyuk thằng ngu.
———-
“Có cần phải đi không?”
“Xin lỗi.”
“Chậc. Biết làm sao. Nhưng cậu phải quay về nhanh nhanh đó.”
“Ừa.”
Khi cậu nói cậu phải về phòng, tôi muốn giữ cậu lại nhưng cậu nói rằng em cậu đang chờ, và tôi không thể nhất mực khăng khăng mãi.
‘Tôi có chuyện cần nói với Hyunie.’
Cậu sẽ nói gì với em cậu?Cậu sẽ nói gì?Tôi trong vẻ mặt cười gượng gạo để cậu đi với lời hứa cậu sẽ quay trở lại.
Khi ấy, nếu tôi nói về vết thương bên hông trái của tôi, liệu tôi có thể giữ cậu lại không…
Không. Không.Có thể là, cậu sẽ cười nhạt và thả tay tôi ra.Cậu vẫn chưa nói với tôi về vết sẹo trên cổ tay em trai cậu.
Điều duy nhất tôi có thể làm là chờ.Ngay từ đầu đã thế. Cái quyền duy nhất tôi có được là chờ.
Luôn luôn ở một chỗ này. Không suy dịch.Tôi chờ cậu.
Vầng dương đã mọc cao trên đỉnh trời rồi.
—————-
Paint It Black 31—- Gần như xanh trong
Đừng tha thứ cho em.
|| Chil Hyun ||
Anh trở về.Tôi không có can đảm để ôm đôi vai vẫn còn hơi ấm của gã đó.
“Anh về… Em cứ tưởng anh không quay lại nữa.”
“….”
“Sao anh không chạy?”
“Dù tôi có chạy cậu vẫn đi theo.”
“….”
Nước mắt sắp chảy khi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/paint-it-black/2405972/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.