Chợt có một tiếng nói xen ngang:
- Xin lỗi.
Cả hai cùng ngẩng đầu lên. Thì ra là Hermione. Ron bực mình ra mặt.
- Muốn yên thân ăn uống mà cũng không được sao ta?
- Tôi đã nghe thấy câu chuyện của mấy cậu với Malfoy...
- Ai bắt cậu nghe? - Ron lầm bầm.
Hermione trông không có vẻ gì là hài lòng với điều đó.
- Biết rồi đấy, chúng ta không nên đi lang thang trong trường vào ban đêm. Thử nghĩ đến chuyện Gryffindor sẽ bị trừ điểm nếu mấy cậu bị bắt đi, à mà thể nào cũng bị bắt thôi, nên đừng có dại lao đầu vào chỗ chết. Thành thật thì mấy cậu không nên chỉ biết đến mình như vậy chớ!
- Chuyện này không mắc mớ gì tới cậu.
- Thôi nhé, chào.
Harry và Ron bỏ đi. Tôi thở dài, đặt chiếc nĩa xuống rồi đi theo.
Luôn luôn là vậy, không ngày nào là không có chuyện để lo.
* * *
Suốt buổi tối hôm ấy, Ron đã ra sức cố vấn cho Harry:
- Nếu nó nguyền rủa cậu thì cậu cứ né là tốt nhất, bởi vì tớ không nhớ chắc lắm phép đỡ lời nguyền...
Thực tình thì mấy lời khuyên ấy cũng chẳng giúp ích được gì đâu. Đây quả là cơ hội tuyệt vời cho ông giám thị Filch hay con mèo của ông, bà Norris, tóm được Harry và Ron. Harry cảm thấy hình như mình đang làm một việc liều lĩnh: dám vi phạm thêm một nội quy nữa của trường nội trong ngày hôm nay. Nhưng cứ nghĩ tới cái mặt vênh váo của Malfoy ẩn hiện trong bóng tối là cậu lại hăng tiết lên. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overturn-life-direction-dao-chieu-sinh-menh/19608/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.