Đôi mắt tôi nặng trĩu mở ra. Cảnh vật thật mờ ảo. Nhấp nháy mắt vài cái, mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn. Có gì đó man mát trên trán, tôi đưa tay lên: 1 chiếc khăn ướt. Nó khá là ấm, thử sờ trán xem, tôi phát hiện ra mình hình như có hơi sốt. Gắng gượng ngồi dậy, tôi mới để ý thấy bóng hình nhạt nhòa của 1 người con trai ngủ gục trên giường bệnh của tôi.
- Tom..
Khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói của tôi làm Tom cựa mình.
- Em dậy rồi à?
Tom dụi dụi mắt, trông cũng có phần dễ thương. Sau đó anh ta vươn vai, 1 tay lấy cái khăn trên tay tôi, 1 tay cầm chậu nước, mỉm cười bảo:
- Em cứ nghỉ đi, anh đi thay nước.
Sáng sớm ăn cháo thật là ấm lòng, và đặc biệt hơn là cháo do Tom tự tay nấu. Cháo của Eric thì tôi ăn nhiều rồi, nhưng nếu là cháo của Tom, tiền kiếp của Eric thì sao? Nó thật là đặc biệt, ngon miệng lắm, tôi không biết phải diễn tả thế nào nữa. Nghe kể là Tom đang đi dạo quanh trường để khám phá, tất nhiên là không để lộ cho ai biết, thì vô tình thấy tôi ngã rầm xuống trong đại sảnh. Chẳng nghĩ ngợi gì, anh ta lao đến bế tôi vào bệnh thất. Tôi cảm giác thật hạnh phúc khi được người khác quan tâm như vậy.
Nhưng tại sao đôi mắt tôi lại chảy máu lần nữa? Tôi đăm chiêu suy nghĩ về điều đó. Phải chăng là do lời nguyền đã trở lại? Dẫu biết rằng mọi thứ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overturn-life-direction-dao-chieu-sinh-menh/1867493/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.