Cuối cùng, người quản lí cô nhi viện cũng đưa chúng tôi tới phòng của Tom nhí. Leo lên cầu thang đá mà bà không ngừng quở trách mấy đứa trẻ quậy phá chạy ngang qua. Những đứa trẻ mồ côi này đều mặc đồng phục màu xám và trông có vẻ được chăm sóc rất tử tế. Tuy nhiên, điều đó vẫn không đủ để biện hộ cho sự khắc nghiệt khi lớn lên trong môi trường này.
- Đây rồi!
Bà Cole kêu lên báo hiệu khi chúng tôi rẽ sang khu thứ hai và dừng trước 1 cánh cửa trong 1 hành lang dài. Bà gõ cửa 2 cái và bước vào, tôi lăng xăng chạy theo, thích thú ngắm nhìn mọi thứ.
- Tom, con có khách đến thăm này. Đây là ông Dumberton, xin lỗi, Dumberbore, hừm, ta không nhớ rõ nữa..
Rồi bà quay say với cụ Dumbledore trẻ.
- Tôi nghĩ ông nên tự mình nói với nó.
Bà sải bước ra khỏi căn phòng và cẩn thận đóng cửa lại. Đây là 1 căn phòng nhỏ trống rỗng, chỉ trừ 1 cái tủ quần áo cũ kĩ và 1 cái giường bằng sắt. Có 1 đứa bé đang ngồi trên chiếc chăn màu xám, 2 chân giơ ra phía trước để giữ 1 quyển sách. À! Là Tom nhí! Nhưng cậu ta có vẻ chẳng bận tâm gì đến cụ Dumbledore trẻ, vẫn chăm chú nhìn vào những trang giấy, lạnh nhạt. Ôi! Sao mà cute đến thế được chứ? Tôi chạy lại, toan véo Tom nhí một cái, nhưng bàn tay tôi lại xuyên qua người cậu ta, và giờ tôi mới nhớ ra được lí do. Thở dài thườn thượt một cái, tôi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overturn-life-direction-dao-chieu-sinh-menh/1867475/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.