- Daisy! Daisy!
Tôi nghe tiếng gọi của Harry, rên rỉ không muốn dậy. Bực mình, Harry hét lên to tướng:
- DAISY! CẬU CÓ NGHE TỚ NÓI KHÔNG?
Bị bật dậy vì tiếng hét, đầu óc tôi có hơi quay vòng vòng, và mặc dù đã định hình rõ mọi thứ, tôi vẫn chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ đã tỉnh ngủ. Giáo sư Slughorn, theo tôi nghĩ phải giận điên tiết lắm, nhưng trái lại còn tỏ vẻ rất hào hứng.
- Daisy Williams! Thiên tài nhỏ tuổi của chúng ta đây rồi! Chẳng có gì gọi là phô trương khi gọi cháu là thiên tài cả!
Tôi không nói gì, đầu óc vẫn còn mơ màng.
- Giống.. Giống lắm.. Cháu quá giống Lily, mẹ của Harry, và là học trò được cưng nhất của ta đến phát sợ. Theo lời đồn đại, ta chỉ nghĩ chỉ là người giống người mà thôi, nhưng không chỉ là ngoại hình, nó còn là cả tính cách nữa..
Tôi giật mình, chợt phát hiện ra sự buồn rầu trong lời nói của giáo sư Slughorn. Có lẽ, ông đang mặc cảm tội lỗi khi gián tiếp hại chết học trò cưng của chính mình. Harry vẫn im lặng, nhìn ông một cách chăm chú. Và bất giác, từ miệng tôi thốt ra một câu nói:
- Đấy không phải là lỗi của thầy, thưa giáo sư.
Giáo sư Slughorn ngước mặt lên nhìn tôi, có chút ngạc nhiên. Tôi không dám chắc mình còn là nhân cách Daisy nữa, mà thay vào đó có thể chỉ là đang quan sát mọi thứ qua nhân cách Lily thôi.
- Lily..
Bằng một sự cố gắng có thể gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overturn-life-direction-dao-chieu-sinh-menh/1867469/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.