Tôi bỗng nhiên bật dậy trên chiếc giường trắng trong bệnh thất. Ngó dáo dác xung quanh, tôi phát hiện ra bà Pomfrey cau mày nhắc nhở:
- Năm nay có nhiều giáo sư nói rằng con bị ngất lắm đấy! Tốt hơn hết là ăn uống nghỉ ngơi cho điều độ đi!
Tôi không nói gì, đầu óc cứ để trên mây vì bận phải nhớ ra chuyện gì đó mà vẫn chưa tài nào nhớ được. Rồi, mắt tôi chợt nở lớn, và tôi vùng dậy, hất chăn ra, chạy biến khỏi bệnh thất, mặc cho bà Pomfrey đứng sau hò hét trở lại. Mặc kệ đôi chân trần bị lấm len cát bụi trên hành lang, mặc kệ tấm áo trắng mỏng manh có thể khiến tôi bị cảm lạnh, tôi chạy, chạy mãi, chạy cho tới khi đến đại sảnh đường, thở hồng hộc trước sự ngạc nhiên của toàn bộ học viên và giáo sư. Đưa đôi mắt dò xét, tôi cố tìm bóng dáng cụ Dumbledore, nhưng cụ không có ở đây nên tôi bực mình hét lên:
- Cụ Dumbledore đâu? Cụ ấy đâu rồi?
Mụ Umbridge cáu kỉnh trả lời:
- Ông ấy đi rồi, không nói một tiếng nào cả. Còn trò, trò Williams, trò tốt hơn hãy yên vị ở chỗ của mình và kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
- Chuyện gì xảy ra? - Tôi cau mày, dần dần lấy lại được bình tĩnh. - Ý cô là sao?
- Người như trò mà không hiểu ra sao? Ý ta là trò cần khai báo lí do trò ngất khi trên đường đưa bà Trelawney trở về.
Nghe vậy, tôi im lặng, đảo mắt nghĩ ngợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overturn-life-direction-dao-chieu-sinh-menh/1867452/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.