- DỪNG LẠI!
Tôi quát lớn, đôi mắt sắc nhọn hơn bao giờ hết. Buông con Bằng Mã trước mặt ra, tôi quay người lại, chầm chậm tiến đến chỗ Hermione, liếc mắt nhìn tất cả những con Bằng Mã trong chuồng. Bọn chúng đang dạt ra sau, nhường một khoảng trống lớn trong chuồng cho tôi.
- Xin lỗi vì đã lớn tiếng. Tôi không mong rằng các bạn sẽ tấn công các học viên.
Hermione bỏ qua hết sợ hãi vùng chạy tới ôm chầm lấy tôi.
- D-Daisy... Cậu nghĩ gì vậy hả? Tớ sợ lắm! Lỡ cậu... Lỡ cậu...
Tôi bình thản vỗ vai cô, giọng trấn an:
- Không sao. Buckbeak chỉ muốn được cưng nựng thôi.
Nghe vậy, Hermione buông tôi ra, nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi.
- Ai là Buckbeak?
- Không ai cả.
Eric bước tới bên tôi, cau mày.
- Cậu có nghĩ cậu quá tự tiện rồi không? Dù có muốn giải tỏa nhưng ít ra cũng phải nói cho mọi người chứ.
- Tớ xin lỗi.
Thở dài thườn thượt, Eric rút nói lớn, thông báo cho mọi người hay:
- Mọi người xin thứ lỗi cho những hành động vừa rồi. Tất cả đều ổn. Daisy vốn dĩ không hề gặp nguy hiểm. Thành thật mà nói, bẩm sinh cậu ấy đã được ban phước lành, được mọi sinh vật yêu mến.
Mọi người hóa đá. Tôi kéo Hermione lại gần con Bằng Mã xám, bảo:
- Đây là Buckbeak.
Nó hạ một bên cánh xuống.
- Muốn dạo một vòng không?
Hermione sợ hãi nhưng cũng gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overturn-life-direction-dao-chieu-sinh-menh/1867391/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.