Trời đã sáng.
Khu rừng Bí ẩn vốn trông giống như phong cảnh của một bức tranh phương Đông nay đã bị tàn phá từ lâu.
“…”
Dưới những đám mây màu xanh thẫm làm mờ cả bầu trời, có một người đàn ông đang đứng với những ngọn lửa phía sau mình. Ông ta có mái tóc đen dày hơn lụa và làn da trắng của ông ta đầy bụi bặm và sẹo. Đó là Song Trùng của Pagma.
Hàng chục kẻ thù phản chiếu trong đôi mắt cô đơn của nó. Những con người cứ ngã xuống, đứng dậy và lại ngã xuống. Nó rất muốn giết hết họ để họ không thể chiến đấu nữa, nhưng điều đó thật chẳng dễ dàng.
Họ đã trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian vì có một người rất xuất sắc đã bảo vệ họ. Có lẽ ông ta chỉ bằng một nửa sức mạnh chủ nhân ban đầu của nó nhưng nó không thể làm bất cứ điều gì vì ông ta dễ dàng áp đảo nó.
Nó có thể trụ được bao lâu nữa?
Trong quá khứ, một đội quân con người đã từng đến đây. Rồi một ngày nọ cũng có vô số quái vật đến. Nó đã bảo vệ khu rừng này khỏi tất cả các loại sinh vật trong một thời gian dài, và đây là khoảnh khắc khủng hoảng đầu tiên của nó. Nhưng nó đã sớm bình tĩnh lại.
‘Mình…’
Nó phải bảo vệ được người đó. Cô ấy đang ở trên ngọn đồi đằng sau khu rừng này. Cô ấy là người duy nhất đã không ghét nó dù nó chỉ có thể bắt chước hình ảnh của người khác và không thể làm gì khác. Nó đã không nhớ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overgeared-tho-ren-huyen-thoai/1788951/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.