Ở ngoại ô Innsbruck, Áo.
Nếu ai đó đi dọc theo con đường núi, họ sẽ thấy một tòa lâu đài cổ. Đó là một tòa lâu đài bên một hồ nước trong suốt. Nó đủ đẹp để thu hút được ánh nhìn của những con chim bay qua. Nhưng sao khung cảnh lại cảm thấy thật thê lương đến vậy?
Vútttt.
Gió thổi qua cánh đồng. Không có chú dấu hiệu nào của sự sống cả.Một căn phòng rộng 300 m2 nhưng không có bất kỳ đồ nội thất hay đồ trang trí nào cả. Chỉ có một cỗ máy được đặt trong căn phòng ấy.
“Ánh trăng…”
Người đàn ông ngủ trong cỗ máy dường như đang gặp một cơn ác mộng kinh hoàng. Mái tóc nhuộm màu xanh của anh ta ướt đẫm nước mắt, khuôn mặt anh ta hốc hác méo mó vì đau đớn và muộn phiền.
“Luna…!”
Người đàn ông phiền muộn đang liên tục gọi một cái tên ấy chính là Agnus. Anh ta hét lên một tiếng và rướn người lên.
“Hộc … Hộc …”
Anh ta không thể nhìn thấy người yêu của mình dù anh ta có chú ý nhìn quanh lâu đài hoang tàn đến mức nào đi nữa. Thực tại khủng khiếp đã làm nguội lạnh cái đầu và máu của Agnus.
“Luna…”
Agnus đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đôi mắt vàng của anh ta nhìn chằm chằm vào mặt hồ. Cảnh quan của lâu đài đang được phản chiếu trên mặt hồ. Anh ta đã từng luôn cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy cảnh này cùng cô, nhưng giờ thì ngược lại.
“… Phong cảnh mà em muốn nhìn thấy mỗi sáng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overgeared-tho-ren-huyen-thoai-2/2643300/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.