“Hắt xì!”
Một buổi sáng mùa thu se lạnh trước cửa nhà Grid. Kang Cheolgyu đã đợi 13 tiếng đồng hồ từ lúc nào không biết và mũi của hắn ta đã chảy đầy nước. Hắn cảm thấy bối rối khi thấy cơ thể lạnh ngắt của mình.
“Xe vẫn chưa rời đi …”
Đối với Kang Cheolgyu, nhà thì chỉ là nơi để ngủ thôi. Hắn ta tin rằng không thể nào có chuyện ai đó ở trong nhà của mình hơn 13 giờ được.
‘Hắn ta bị sao vậy?’
Đó là ngôi nhà chỉ có một tầng. Ngôi nhà đó rất nhỏ, nó chỉ rộng khoảng hơn 80m2 dù đã bao gồm cả khu vườn. Kang Cheolgyu tự nhiên cảm thấy thương xót cho tên thanh niên trẻ sống một mình trong đó.
“Thật tội nghiệp.”
Kang Cheolgyu mồ côi cha mẹ từ rất sớm. Hắn sống trong cảnh nghèo khó và không một nơi nương tựa. Hắn nhớ rõ những ngày đã sống trong căn phòng ở tầng hầm và ăn mì ramyun trong trời lạnh như thế nào. Giờ đây, Grid hiện tại trông giống hệt như quá khứ của chính hắn ta và nó khiến trái tim Kang Cheolgyu cảm thấy đau xót.
“…Không, chờ đã.”
Chẳng phải Grid đang sống với gia đình của hắn ta sao?
“Mình đâu phải người cần phải lo lắng cho hắn ta.”
Kang Cheolgyu đột nhiên tràn đầy nghi ngờ.
“Hắn ta sống với gia đình của mình, vậy tại sao vẫn chưa có ai ra ngoài suốt 13 giờ qua?”
Đèn trong nhà thậm chí còn không bật.
‘Chẳng lẽ…’
Nó có thể là một vụ cướp chăng?
Kang Cheolgyu lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overgeared-tho-ren-huyen-thoai-2/2642877/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.