Một trận đấu thì luôn xoay quanh tốc độ. Chẳng có gì hay ho khi kéo nó dài lê thê ra cả. Đây là ý niệm chung của các thành viên tổ đội tập kích.
Môi trường địa ngục cấm phục hồi tự nhiên là một gánh nặng lớn với cả người chơi lẫn các NPC. Do đó, tổ đội tập kích—dẫn đầu bởi Piaro và Rachel—cùng nghiến răng và chiến đấu hết mình. Tổ đội lao qua hẻm núi để đẩy nhanh cái chết của Berith. Họ cường hóa kỹ năng của nhau bằng cách liên kết kỹ năng của họ lại và giải phóng trận oanh tạc không có điểm dừng.
Cuộc tấn công gọng kìm có hiệu quả rất lớn. Sức phòng thủ và máu của Berith được tăng cường một khi toàn bộ các chỉ số của hắn tăng lên, song nó khó mà cầm cự được trước các nhân tài đại diện cho nhân loại. Vấn đề lớn nhất là hắn không thể tính đúng thời điểm để phản công.
Berith là một đại quỷ. Hắn vốn đã mạnh và dẫm đạp lên kẻ khác bằng năng lực bẩm sinh. Hắn không hề học hay trau dồi bất cứ kỹ năng chiến đấu nào, cũng như không có năng lực để đảo ngược tình thế bất lợi.
““Lũ hèn nhát các ngươi...!””
Đây là cách mà nó xảy ra. Lần đầu tiên từ khi chào đời, Berith thốt lên một tiếng kêu ngập trong sợ hãi. Sau đó, một pháp lực mới nổ ra từ một vách đá. Pháp lực dữ dội đến mức thâu tóm được cả nỗi căng thẳng của Berith, Piaro, Kirinus, lẫn các công tước. Thứ pháp lực đặc biệt đã trở thành một ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overgeared-tho-ren-huyen-thoai-2/2084197/chuong-1053.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.