Những nỗi đau thường được ghi nhớ. Một khi đã ghi dấu ấn, nó không thể dễ dàng bị lay chuyển.
“… Nó không đau chút nào.” Jishuka mỉm cười nhẹ khi cô ấy ngồi trong capsule một lúc lâu và xoa các ngón tay của mình. Những ngón tay cô ấy đau đớn chồng chất mỗi khi cô ấy liên tục bắn, đây là hình phạt tồi tệ nhất mà một cung thủ phải chịu. Họ phải cảm thấy đau đớn khi da thịt mình bị nghiền nát, cơ bắp bị đứt ra và xương của họ bị nứt ra trong suốt trận chiến. Nó có thể không thể so sánh với nỗi đau thực sự, nhưng nó vẫn đau.
Hơn hết, điều đó rất khó khăn về mặt tâm lý. Trận chiến càng kéo dài, số lần kéo dây cung càng nhiều. Cô biết rằng nỗi đau này sẽ ở lại trong ký ức và hành hạ cô suốt đêm sau khi cô trở về thực tại và đôi khi cô muốn chạy trốn.
Tất nhiên, cô ấy không thực sự trốn thoát. Cô không lùi bước. Cô ấy không phàn nàn về nỗi đau với đồng đội của mình hay thể hiện điều đó. Dù vậy, Grid biết nỗi đau của cô. Sau khi cô trở về từ cuộc thám hiểm địa ngục, cậu tặng cô một cái bao tay mới. Đó là một bao tay bền chạt. Nó quấn quanh ngón tay cô và chứa đựng sự quan tâm nồng nhiệt của Grid.
‘… Anh đã luôn chú ý đến tôi.’
Cậu đã tin tưởng cô ấy. Cậu nghĩ rằng cô sẽ có thể làm tốt hơn với cái bao tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/overgeared-tho-ren-huyen-thoai-2/2083513/chuong-1513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.