Chương trước
Chương sau
Thành phố cảng lớn nhất của đế chế, Galest, đã bị thủy tộc xâm lược trong chiến tranh. Nhờ sự trợ giúp nhanh chóng của các công tước nên có ít thương vong hơn, nhưng rõ ràng là Galest đã phải chịu những mất mát kinh tế đáng kể. Hoàng đế Juander đã đích thân tới Galest trên danh nghĩa an ủi người dân.

“Hoàng đế Điện Hạ, hoan hô!”

“Hoàng đế Điện Hạ, hoan hô!”

“Đế chế sẽ mãi trường tồn!”

Người dân Galest cảm động trước chuyến viếng thăm của hoàng đế và hò reo với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Niềm tin của người dân đối với hoàng đế Saharan cũng tuyệt đối như đức tin vậy. Hoàng đế được tôn sùng như một vị thần, và Juander coi đó là điều hiển nhiên.

Một vị thần...Đây là một trong những lý do quyết định tại sao các hoàng đế trong quá khứ lại có thể kiểm soát được địa.

Trong Lâu đài Galest, hoàng đế ra lệnh cho lãnh chúa bước xuống và hỏi với một cái thở dài, “Tại sao con lại muốn gặp tại nơi này?”

Đứng bên cạnh hoàng đế, Bain nhìn chằm chằm vào bóng đen đằng sau một cây cột, và thứ gì đó nổi lên từ cái bóng. Đó là đệ tam hoàng tử, Benoit. Anh ta sinh ra với tài năng lớn nhất trong số các anh em của mình, nhưng anh ta lại hứng thú với những thứ vô dụng từ khi còn nhỏ, khiến hoàng đế có ấn tượng xấu về anh ta. Từ lúc mẹ của anh ta qua đời, Benoit đã đi lang thang, và hoàng đế vốn đã từ bỏ hy vọng với anh ta rồi. Ấy thế mà Benoit lại thỉnh cầu được gặp, nói rằng có thứ để nói.

“Nhi thần khấu kiến hoàng đế vĩ đại—chủ nhân hợp pháp của Saharan, người sở hữu lục địa, và là người xứng đáng được hưởng phúc trường sinh”, Benoit lễ phép kính chào hoàng đế, người đang có ánh mắt không hài lòng. Đây là cái cúi đầu của một bề tôi. Nó khác xa với thái độ của một người con trai đoàn tụ với cha mình sau nhiều năm.

“Hoàng cung có rất nhiều tai mắt. Do đó, nhi thần đã phá vỡ lễ nghi để gặp người tại đây.”

Galest là vũ đài của trận chiến. Không ai lại đi nghi ngờ ý định của hoàng đế đối với chuyến viếng thăm của ông ấy, khiến nó trở thành một nơi gặp gỡ tốt. Benoit nhún vai khi anh ta thấy hoàng đế không hài lòng như thế nào lúc nghe câu trả lời của mình. “Dạ thì, chẳng phải thu phục nhân tâm của thần dân cũng là chuyện tốt sao ạ? Câu chuyện về việc Điện Hạ đích thân tới để an ủi dân chúng sẽ lan tỏa, và dân chúng trên khắp đế chế sẽ ngợi ca Điện Hạ.”

“Đừng mỉa mai nữa và vào vấn đề đi. Tại sao chúng ta phải gặp trong bí mật thế này? Con muốn ta ngăn chặn đại quỷ trước khi hắn gây thêm bất hạnh cho lục địa sao?”

“Nhi thần có thể cảm thấy rằng Berith đã bị đánh bại.”

Hiến tế cơ bản cần thiết để triệu hồi một đại quỷ là linh hồn của kẻ triệu hồi. Hoàng tử Benoit đã thế chấp linh hồn mình cho các đại quỷ mà anh ta triệu hồi. Rồi cách đây không lâu, Linh hồn anh ta đã được giải thoát. Nó cũng giống cái lần anh ta triệu hồi Belial. Đây là bằng chứng cho thấy Berith đã bị giết.

“Đại quỷ có bị giết hay không cũng không quan trọng. Nếu lộ ra chuyện con là người đã triệu hồi một đại quỷ, thế giới sẽ đổ lỗi và căm ghét con. Con sẽ khó mà xử lý được.”

“Không chỉ nhi thần mà là toàn bộ hoàng tộc. Cả thế gian sẽ nghi ngờ Điện Hạ cũng như đế chế.”

“Giáo hội Yatan có biết con triệu hồi đại quỷ không?”

“Quả nhiên. Điện Hạ biết về chuyện này.”

“Cái đứa này... Nếu con định đe dọa ta bằng cách thông đồng với Giáo hội Yatan thì vô ích thôi. Miệng lưỡi của Giáo hội Yatan vốn đã bị niêm phong kỹ lưỡng rồi. Con còn vấn đề gì khác không? Thế thì ta sẽ quay về. Ta không thể kiềm chế cơn giận sôi sục của mình khi nhìn con.”

“Nhân tiện...”

“...?”

Lãnh chúa của Galest đã vội vã chuẩn bị ngai vàng sau khi nghe tin về chuyến viếng thăm của hoàng đế. Hoàng đế đang nhấc mình khỏi cái ghế lộng lẫy không phù hợp với nội thất thực dụng của Lâu đài Galest, nhưng đã đột ngột dừng lại. Ông ấy nhìn thấy sự phẫn uất và tức giận trong đôi mắt của Hoàng tử Benoit đang ngước nhìn mình. Mặt của Hoàng tử Benoit nhăn nhó, và anh ta gầm gừ, “Tại sao phụ hoàng lại không biết sự thật về cái chết của mẫu hậu?”

“...?”

Không có gì trên đời là hoàng đế không biết. Ý chí của hoàng đế được thực hiện ngay cả khi hoàng đế vắng mặt. Không một ai dám lừa dối hoàng đế...

Đây là một sự thật được cả thế giới biết đến. Benoit cũng tin vào điều này. Thế nhưng sự thật là gì? Hoàng đế đã không nhận thấy những gì đã xảy ra ngay bên cạnh mình. Ông ấy chưa bao giờ mơ rằng Marie là kẻ đứng đằng sau cái chết của Hoàng hậu Aria, và ông ấy thậm chí còn thay thế địa vị trống của Aria bằng Marie. Tình yêu đáng lẽ ra phải dành cho mẹ của Benoit lại hướng về kẻ phản diện đã sát hại mẹ của anh ta.

“Phụ hoàng...”

“...”

“Phụ hoàng! Phụ hoànggg!!”

Một khi biết được sự thật, Benoit đã thề sẽ tung ra tất cả những lời lẽ lăng mạ trên đời vào mặt hoàng đế. Tuy nhiên, anh ta không thể nói vì hoàng đế là cha của anh ta. Người đàn ông duy nhất trên thế gian mà mẹ anh ta yêu là người đàn ông trước mặt anh ta. Ít nhất, anh ta không nên làm cho người mẹ đã nằm dưới đất cảm thấy buồn bã một mình.

Benoit có những suy nghĩ này. Đây là lòng hiếu thảo duy nhất anh ta có thể đạt được. Thế nên...

“Điện Hạ có nghĩa vụ phải biết sự thật đằng sau cái chết của Hoàng hậu Aria”, Benoit bình tĩnh nói, kìm nén phẫn uất và tức giận với hoàng đế.

“...!” Cơ thể hoàng đế run rẩy khi câu chuyện của Benoit tiến triển.

“Nhi thần...” Benoit thành thật nói với hoàng đế - đang vô cùng sửng sốt và bàng hoàng - về cảm giác của mình, “Nhi thần cảm thấy căm phẫn khủng khiếp đối với Điện Hạ. Nhi thần muốn làm cho người cảm thấy nỗi đau và sự tức giận mà mẫu hậu đã phải chịu đựng. Nhưng mà, nhi thần nghĩ điều đó là không thể khi suy ngẫm về cảm giác của mẫu hậu. Nhi thần... Nhi thần thà bỏ đi. Nhi thần sẽ nhìn Điện Hạ giết Hoàng phi Marie từ một nơi xa và sau đó nói lời từ biệt đất nước bệnh tật này.”

Một đất nước mà sự phân biệt đối xử được coi là bình thường...

Một đất nước đầy kiêu ngạo và tự cho mình là đúng...

Đó là một đất nước nơi không thể xóa bỏ những âm mưu và nguy hại. Ngay cả khi không phải vì Hoàng phi Marie, mẹ anh ta vẫn sẽ bị đe dọa trong suốt quãng đời còn lại của bà ấy. Cái chết của mẹ anh ta là do quốc gia bị nguyền rủa này gây nên. Benoit không muốn dính dáng đến một quốc gia như vậy nữa. Bất luận thế nào, anh ta cũng phải trả giá cho việc triệu hồi đại quỷ.

“Vậy thì nhi thần đi đây.”

Đệ Tam Hoàng tử Đế chế Benoit giữ lấy cánh tay trái của mình, thứ đã bắt đầu thối rữa để đổi lấy việc mở các cánh cổng địa ngục bằng cơ thể con người của mình, và lặng lẽ rời đi. Hoàng đế chẳng thể cản anh ta.

Ở ngoại ô của Titan, biệt thự khổng lồ của Công tước Grenhal—được làm hoàn toàn từ một ngọn núi nhỏ—đã trở thành bãi chiến trường. Hàng chục tòa nhà sụp đổ do gió lớn, khu cưỡi ngựa biến mất không một dấu vết, và đài quan sát cho cái nhìn toàn cảnh về Titan đã sập xuống. Tại trung tâm, một người đàn ông đang đứng trơ trụi.

“Khụ! Khụ, khụ!” Có nhiều vết thương trên cơ thể vạm vỡ của ông ấy, và mỗi lần hít thở, ông ấy lại ho ra máu. Những dấu tích này là huy chương khi ông ấy bảo vệ đế chế và người dân của nó, nhưng chúng hiện đang là đối tượng của sự chế giễu.

“Khụ! Khụ, khụ!”

“Với một cơ thể tàn tạ như thế thì ngài định phản kháng bao lâu nữa? Ngài đáng ra nên lùi lại ngay khi thấy ta. Tại sao phải đào mồ chôn mình vậy? Chậc chậc ”. Đó là Đệ Tứ Hoàng tử Đế chế Edan. Anh ta đã khai quật thành công 6 cỗ máy phép thuật, nhưng chỉ có 5 cỗ máy thực sự hoạt động. Điều này là do một thiên kỵ binh đủ sức điều khiển một cỗ máy phép thuật là cực kỳ hiếm. Một con người vẫn không thể kiểm soát hoàn toàn những di vật của tộc người khổng lồ.

Chậc chậc

Cơ mà, chuyện này chẳng có gì sai hết. Edan không có lý do để vội vàng kiểm soát hoàn toàn. Kể cả nếu các cỗ máy phép thuật chỉ có thể vận hành trong trung bình 30 giây, chúng đã có thể đánh bại những người mạnh nhất trong đế chế. Lúc này thì Trauka đang không hoạt động, Nevartan thì giống con người, và Phi cơ thì do Zibal vận hành.

Edan tựa vào một gã khổng lồ màu đen và hỏi với giọng nhạo báng, “Ngài định nói gì với Hoàng đế Điện Hạ khi gặp ông ấy?”

“Ta muốn công bố tội lỗi của Marie”, Grenhal trung thực trả lời. Những móng vuốt sắc nhọn của các cỗ máy phép thuật hình sư tử và hình báo nhắm vào cổ ông ấy, nhưng đôi mắt của ông ấy không lay chuyển. Đó là một thái độ uy nghiêm làm Edan thấy không thoải mái.

“Ngài có muốn hạ ánh mắt của ngài xuống không? Bằng không thì, nếu ngài nói gì đó sai, ta sẽ giật đôi mắt của ngài ra.”

“Ta thà để ngài giết ta. Miễn là ta còn sống, tội ác của hoàng phi sẽ được tiết lộ cho cả thế giới.”

“Ta không thể giết ngài được.”

Đối với Edan, điều tồi tệ nhất là vị thế của anh ta ngày càng suy yếu khi tội lỗi của mẹ anh ta bị bại lộ. Tuy nhiên, anh ta phải lo lắng về điều tồi tệ nhất nếu giết Grenhal. Anh ta sẽ trở thành tội phạm giống như mẹ mình và mất quyền kế vị. Nên, anh ta phải làm dịu cơn kích động của mình. Edan hít một hơi thở sâu và lẩm bẩm, “Bình tĩnh nào. Ngay cả khi ngài một hành động theo tính cách của ngài thì cũng cứ kiên nhẫn đi. Chỉ cần bắt đầu hành động sau khi ta trở thành hoàng đế là đủ. Vào lúc đó, ta có thể tận hưởng nó...”

“Phìììì! Puhahaha!” Grenhal phá lên cười sau khi nghe những lời của Edan. Ông ấy thật lòng thấy nó thật buồn cười. “Đệ Tứ Hoàng tử, ngài tin là ngài có thể làm hoàng đế sao?”

“Phìììì! Puhahaha!”

“Thế còn ai nữa?” Edan nghiêm túc hỏi. “Đệ Nhất Hoàng tử Roland quá dễ bảo, và Đệ Nhị Hoàng tử Dulandal thì bất tài vì thiếu tính kiên nhẫn. Ngay cả năng lượng đỏ của hắn cũng không ngang bằng. Ta còn phải nhắc tới Đệ Tam Hoàng tử nữa sao? Có lẽ là một công chúa chăng? Basara á? Liệu bà ta có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế không?”

“Không phải là về giới tính.”

“Chắc chắn là có giới hạn về giới tính. Nhìn vào mẫu hậu bây giờ xem. Mẫu hậu ngu ngốc và không làm cho ra hồn, để lại một cái đuôi. Đó là lý do ta đang làm điều này ngay bây giờ. Ta chưa từng mơ là Piaro sẽ vẫn còn sống. Chậc, đàn bà đúng là bất tài.”

Chậc,

“...Nhân cách của ngài hỏng rồi.”

“Nhân cách lại là một phần của tiêu chuẩn để trở thành hoàng đế sao? Khưkhưk. ”

Khưkhưk.

“Bẩm Hoàng tử!”

“Hmm?”

“Hmm?”

Một kỵ sĩ chạy tới chỗ Edan và thì thầm gì đó. Một nụ cười xòe ra trên khuôn mặt Edan. “Công tước Kiếm đã bắt Morse và Basara. Giờ ta phải truy lùng Rachel. Hãy kết thúc cuộc trò chuyện của chúng ta tại đây.”

Edan làm một cử chỉ, và các kỵ sĩ bắt đầu bao vây Grenhal. Grenhal đã có thể xác định thời gian hoạt động ngắn của các cỗ máy phép thuật từ sự thể hiện trong quá khứ của Zibal và tập trung vào việc trốn thoát khỏi trận chiến, nhưng ông ấy đã hoàn toàn kiệt sức. Edan thích thú nhìn Grenhal bị trói lại, và lỗ mũi anh ta phập phồng. “Cố gắng dùng cơ thể con người để xua đuổi một cỗ máy phép thuật... Phi cơ hẳn là có vẻ nực cười. Chà, nhờ nó ta mới tóm ngài dễ dàng được. Ta có nên ban thưởng cho kẻ đào ngũ không nhỉ?”

“Tại sao ngài lại nghĩ rằng có thể giam giữ bọn ta? Nếu Điện Hạ trở về, ngài ấy sẽ ra lệnh thả bọn ta. Rồi sự thật sẽ được tiết lộ. Chuyện này thì có ích gì cho ngài chứ?”

“Tất cả mọi người đều có một kế hoạch. Đừng lo. Ta sẽ chăm sóc các ngài và sử dụng các ngài thật tốt. Ồ, trước đó thì...”

“...?!”

Bóng tối ập đến kèm theo một cơn đau buốt. Edan cắn xé tiếng gào thét của Grenhal lúc ông ấy mất cả hai mắt trước một thanh kiếm. Hoàng tử Edan đang cười cợt. “Ta đã bảo ngài hạ mắt xuống rồi đấy.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.