Quỳnh Hoa về tới nhàhọ Từ đã là nửa đêm, cô vội vã về thẳng phòng của mình. Khi cô đặt mìnhxuống cái giường nhỏ mới phát hiện ra toàn thân mình vô cùng mệt mỏi. Đó là phản ứng sinh lí thường thấy ở những người đã trải qua một khoảngthời gian căng thẳng về tâm lí. Mặc dù Quỳnh Hoa muốn ngủ một giấc thậtngon, nhưng cô không thấy buồn ngủ chút nào, hai mắt mở lớn nhìn chămchăm lên trần nhà. Cô nhớ lại toàn bộ quá trình lấy trộm tiền hôm naycủa mình, cảm thấy buồn rầu, không còn chí khí như khi nãy ở nhà ĐạiXuân. Bây giờ sau khi đã bình tĩnh lại, cô thực sự cảm thấy sợ. Cô sợsau này ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, không những không tiếp tục trị đượcbệnh cho thầy cô mà nếu thầy cô biết chân tướng sự việc, không biết cómắc thêm bệnh gì nữa không. Bệnh cũ chưa khỏi lại thêm bệnh mới, chẳngphải càng thêm nguy hiểm hay sao? Trong những lo lắng bộn bề, Quỳnh Hoathiếp đi lúc nào không hay.
Hôm sau là chủ nhật, Quỳnh Hoa tỉnhdậy lúc 6 giờ sáng theo thói quen. Cô uể oải mặc quần áo, trong lòng vẫn thấy run run, hôm nay lần đầu tiên gặp người nhà họ Từ, liệu cô có tỏra bình thường được không? Người ngủ dậy sớm nhất của nhà họ Từ là ThẩmThái Hồng, bởi vì bà không biết hôm qua Quỳnh Hoa có về hay không nênđịnh xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Thẩm Thái Hồng đi tới cửaphòng bếp, thấy Quỳnh Hoa đang bận rộn trong đó.
Thẩm Thái Hồng bước vào, Quỳnh Hoa theo thói quen, cất tiếng chào bà:
- Chào dì Thẩm!
Thẩm Thái Hồng thấy Quỳnh Hoa đang chuẩn bị đồ ăn sáng, không cần mình phải làm nữa thì lên tiếng hỏi:
- Hôm qua cô về lúc nào? Sao tôi chẳng nghe thấy tiếng gì cả?
- Dạ, hôm qua lúc cháu về đã hơn 11 giờ, cháu sợ làm phiền mọi người nên lúc mở cửa, đi lại đều vô cùng nhẹ nhàng.
- Bệnh của bố cô, bác sĩ nói thế nào?
- Bác sĩ chẩn đoán là nhiễm độc nước tiểu. Bây giờ tiến hành điều trị lọc máu trước, nếu muốn giải quyết được vấn đề, có lẽ phải tiến hành thaythận.
- Thay thận là một cuộc phẫu thuật lớn, chi phí cao khôngnói, người bệnh cũng phải chịu đau đớn. Nhà cô đã bàn bạc với nhau kĩchưa? Quyết định thay thận chưa?
- Dạ, vẫn chưa bàn bạc được. Thay thận phức tạp lắm, vừa phải tìm nguồn thận thích hợp, mà tiền cũng là vấn đề lớn.
Thẩm Thái Hồng an ủi vài câu:
- Cũng đúng. Cô làm bữa sáng đi! Hôm nay mọi người đều được nghỉ, bữa sáng làm muộn một chút cũng được.
Quỳnh Hoa lần đầu tiên mặt đối mặt với Thẩm Thái Hồng sau khi đã ăn trộmtiền, nhưng xem ra mọi chuyện nhẹ nhàng hơn cô tưởng. Quỳnh Hoa thở phào một hơi, trái tim vẫn treo lơ lửng từ nãy tới giờ đã trở về chỗ cũ.Ngày trước nhà họ Từ nhận tiền của các quan chức cấp dưới, tất cả đều để trong cái hộp giấy dưới gầm giường, họ bình thường không phải dùng tớisố tiền này, chưa tới lúc cần dùng tiền thì họ không biết là tiền tronghộp nhiều lên hay ít đi, bởi vậy trước lúc này, Quỳnh Hoa tạm thời vẫnđược an toàn. Cuộc sống nhà họ Từ vẫn tiếp diễn như cũ, như thể chưatừng có việc gì xảy ra, sự sợ hãi của Quỳnh Hoa cũng dần dần trôi qua.
Từ Thẩm Bình bình thường rất ít khi ở nhà ngày chủ nhật. Hôm nay sau khidùng bữa sáng xong, anh ngồi bên cạnh nhìn Quỳnh Hoa thu dọn bát đũa.Quỳnh Hoa cảm thấy hôm nay Từ Thẩm Bình hình như hơi bất thường. Từ Thẩm Bình chờ Quỳnh Hoa dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ xong, mới nói với cô:
- Căn nhà tôi mới mua trang trí xong rồi, phải làm vệ sinh cẩn thận. Hômnay cô bớt chút thời gian giúp tôi được không? Tôi nói với mẹ tôi rồi,bữa trưa nay bà tự lo được.
Quỳnh Hoa nghĩ thầm, làm ở đâu, làmgì mà không giống nhau, bởi vậy gật đầu đồng ý. Từ Thẩm Bình bèn đưaQuỳnh Hoa lên ô tô, lái thẳng sang khu Mỹ Lô. Lái xe khoảng bốn mươiphút thì chiếc xe đậu lên thảm cỏ trước cửa một căn biệt thự độc lập rất đẹp. Từ Thẩm Bình đưa Quỳnh Hoa vào biệt thự. Trước mặt Quỳnh Hoa làmột căn nhà mang đậm phong cách châu Âu, cao quý và sang trọng. Sau khitrang trí căn nhà xong, Từ Thẩm Bình đã mời nhân viên quét dọn của côngty dịch vụ tới quét dọn một lần, tất cả mọi vật dụng sinh hoạt trongphòng đều được sắp xếp gọn gàng, cái nào vào cái nấy. Bởi vì mấy ngàynay không có người tới nên mọi thứ trong căn nhà đều phủ một lớp bụi mờ. Từ Thẩm Bình đưa Quỳnh Hoa đi một lượt từ lối ra vào, phòng khách,phòng bếp ở dưới tầng một cho tới thư phòng và ban công ở trên tầng ba.Quỳnh Hoa như một người khách tham quan nhàn nhã, còn Từ Thẩm Bình làngười giới thiệu. Xem xong mọi căn phòng của tòa biệt thự, Quỳnh Hoa bèn chuẩn bị bắt đầu công việc quét dọn. Cô lấy dụng cụ quét dọn và găngtay từ nhà kho ở dưới tầng một, bắt đầu quét dọn từ tầng dưới lên. TừThẩm Bình cầm một xô nước đi theo, thi thoảng lại giúp Quỳnh Hoa giặtgiẻ lau, hai người làm việc với nhau rất ăn ý, không đến hai tiếng đồnghồ, công việc quét dọn đã hoàn thành.
Từ Thẩm Bình dùng siêu điện đun một ấm nước, pha một ấm trà Long Tỉnh, anh bảo Quỳnh Hoa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Khi hai người uống trà, Từ Thẩm Bình hỏi Quỳnh Hoa:
- Nghe nói bố cô tới thành phố rồi hả?
- Vâng, tới để chữa bệnh.
- Đã khám chưa? Bị bệnh gì?
- Nhiễm độc nước tiểu. Bây giờ mỗi tuần làm lọc máu ba lần, tạm thời thì cũng chưa có vấn đề gì.
- Ồ. Trên báo cũng thường có những bài viết về bệnh nhiễm độc nước tiểu,phương pháp điều trị tốt nhất là thay thận. Bố cô có định thay thậnkhông?
- Thay thận phải mất mấy chục vạn tệ. Chúng tôi người nhà quê lấy đâu ra nhiều tiền thế? Bây giờ đi đến đâu hay đến đó thôi.
Từ Thẩm Bình nhìn đồng hồ, thấy đã gần trưa:
- Không nói những chuyện không vui nữa. Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong rồi về làm tiếp.
Quỳnh Hoa đi theo Từ Thẩm Bình, Từ Thẩm Bình lái xe đưa hai người tới kháchsạn lớn trong thành phố ăn một bữa cơm rất thịnh soạn. Ăn cơm xong, haingười lại quay về căn biệt thự ở Mỹ Lô. Quỳnh Hoa về tới nơi đã bắt tayvào quét dọn tầng hai. Từ Thẩm Bình nói vừa ăn cơm xong đã làm việc làkhông khoa học, phải nghỉ ngơi một lát đã. Quỳnh Hoa không chịu:
- Tôi phải quét dọn cho nhanh để còn về nhà làm bữa tối.
Từ Thẩm Bình cười hỏi:
- Cô không về nhà ăn cơm thì bố mẹ tôi sẽ không có chỗ nào để ăn chắc? Họ không phải có chỗ nào để ăn hay không mà là có chịu đi ăn hay không.Những người muốn mời bố tôi ăn cơm còn đang xếp hàng chờ dài cổ, chỉ xem bố tôi có chịu nể mặt họ hay không mà thôi.
Đây là lần đầu tiênQuỳnh Hoa nghe nói người ta phải xếp hàng để mời một người đi ăn cơm. Cô nghĩ: Con người với con người đúng là khác nhau! Nhưng cô vẫn tiếp tụcvới công việc của mình, sợ lỡ thời gian về nhà làm cơm tối, Thẩm TháiHồng sẽ không vui. Cô phải tranh thủ thời gian làm thật nhanh, không cóthời gian quan tâm tới Từ Thẩm Bình nữa.
Từ Thẩm Bình gọi QuỳnhHoa tới đây quét dọn hôm nay chỉ là một cái cớ. Anh ta đứng bên cạnhQuỳnh Hoa, nhìn cô chăm chú, khi Quỳnh Hoa cúi xuống để lau chùi đồ đạc, Từ Thẩm Bình cảm thấy cơ thể Quỳnh Hoa có một đường cong và sự gợi cảmchết người. Quỳnh Hoa bị ánh nhìn chăm chú của Từ Thẩm Bình làm chokhông thoải mái. Thi thoảng cô quay lại nhìn anh ta một cái, thấy trongánh mắt Từ Thẩm Bình có một ngọn lửa dục vọng đang bừng cháy, cô thấycăng thẳng và sợ hãi, thế là động tác trong tay lại càng trở nên nhanhhơn, cô muốn mau chóng hoàn thành công việc này, mau chóng rời khỏi nơiđây. Vì tâm trạng căng thẳng nên trán cô lấm tấm mồ hôi. Từ Thẩm Bìnhkhông để lỡ cơ hội, đưa cho Quỳnh Hoa một cái khăn. Đúng lúc Quỳnh Hoađang lau mồ hôi thì Từ Thẩm Bình ôm chặt lấy cô từ phía sau. Quỳnh Hoabị Từ Thẩm Bình ôm chặt thì hoảng hốt:
- Chủ nhiệm Từ, anh buông tay ra! Đừng như thế!
Quỳnh Hoa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Từ Thẩm Bình, nhưng Từ Thẩm Bình ôm chặt lấy cô, hai tay như hai gọng kìm, siết chặt quanh eo cô. Cô đã cốhết sức mà vẫn không thoát ra được. Từ Thẩm Bình ôm Quỳnh Hoa vào phòngngủ, đẩy cô lên giường. Quỳnh Hoa van nài:
- Chủ nhiệm Từ, tôi không phải ôsin lên giường! Sau này tôi còn phải lấy chồng, xin anh đừng hại tôi!
Nhà triết học người Anh, Hobbes từng nói: “Dục vọng không bị giới hạn, đasố đều điên cuồng”. Từ Thẩm Bình lúc này đã trở nên điên cuồng như mộtcon thú hoang, những lời nói của Quỳnh Hoa không hề lọt vào tai anh ta.Trong lòng anh ta chỉ có một ý nghĩ, hôm nay anh ta nhất định phải chiếm đoạt được Quỳnh Hoa. Quỳnh Hoa giằng co tới kiệt cả sức, chỉ có nhữnggiọt nước mắt yếu đuối là lã chã lăn xuống, thấm ướt cả một mảng đệm. Từ Thẩm Bình thấy Quỳnh Hoa không giằng co nữa bèn nới lỏng tay ra:
- Quỳnh Hoa, từ hôm em bước chân vào nhà tôi, tôi đã thích em rồi. Vừanãy tôi không kiềm chế được bản thân, xin em đừng trách tôi. Nếu em muốn trách, chỉ có thể trách là vì em xinh đẹp, chỉ có thể trách em khôngnên tới đây làm thuê. Nếu em ngoan ngoãn nghe lời tôi, tiền cho bố emthay thận tôi sẽ lo. Tôi không muốn cưỡng bức em, dưa chín ép đều khôngngọt. Em cứ tự nghĩ đi, chúng ta có thể thỏa thuận với nhau như thế được không?
Nhất thời Quỳnh Hoa không biết nói thế nào. Cô bắt đầuthầm tính toán, hôm nay nếu nghe lời Từ Thẩm Bình thì tiền thay thận cho thầy cô đã có, cô không cần phải lấy trộm lần thứ hai. Hôm trước KimHoa nói có bán cả hai chị em cô đi cũng không được mấy chục vạn tệ, xemra cô đã đánh giá thấp giá trị của em gái mình. Nhưng nếu hôm nay mìnhliều mình đưa thân, nếu để thầy cô biết được, liệu ông có chết vì tứckhông? Hôm nay không nghe lời Từ Thẩm Bình, sau này miếng cơm manh áocủa mình còn được đảm bảo nữa không? Từ Thẩm Bình thấy Quỳnh Hoa khônglên tiếng, tưởng rằng Quỳnh Hoa đã đồng ý. Đối với Quỳnh Hoa, anh khôngthể dùng phương pháp như đối với Nhan Lệ được. Nhan Lệ chỉ là một cô gái làng chơi, là vật để anh mua vui. Còn Quỳnh Hoa trước mắt anh là một“vật cưng” sống động! Quá trình chiếm hữu Quỳnh Hoa phải lãng mạn, nhẹnhàng, không được quá mạnh bạo, thô lỗ. Anh bắt đầu hôn nhẹ lên mặtQuỳnh Hoa, anh hôn từ trán cô, sau đó hôn xuống mắt, xuống má. Nụ hôncủa Từ Thẩm Bình khiến cả người Quỳnh Hoa có cảm giác như bị lửa đốt,đây là lần đầu tiên cô có sự tiếp xúc thân mật với người khác giới, bởivậy tâm trạng cô vô cùng hoang mang, cả người bắt đầu run rẩy. Từ ThẩmBình luồn sâu mười đầu ngón tay vào mái tóc dày của Quỳnh Hoa, tham lamôm chặt lấy cô, ép cô vào người mình. Quỳnh Hoa nghiêng đầu đi, trốntránh ánh mắt của Từ Thẩm Bình. Quỳnh Hoa muốn đứng lên, nhưng lại bị Từ Thẩm Bình giữ chặt. Từ Thẩm Bình nắm chặt tay Quỳnh Hoa, càng nắm càngchặt. Quỳnh Hoa không dám ngẩng đầu lên, cũng không có cách nào để từchối. Một tay Từ Thẩm Bình bỗng dưng đặt lên đầu gối của Quỳnh Hoa, rồivuốt nhẹ lên trên. Quỳnh Hoa cảm thấy người mình nóng ran, cả thân dướingứa ngáy, cứng đờ người, không cử động được. Bày tay Từ Thẩm Bình chầmchậm đi lên, khi gần tới điểm cuối cùng, bàn tay đó khẽ do dự. Quỳnh Hoa nhắm chặt mắt, cô không nghĩ được điều gì nữa, thời gian dường như đãngừng trôi. Từ Thẩm Bình cởi từng chiếc áo của Quỳnh Hoa, như đang lộtbỏ từng lớp vỏ bọc của một món quà. Khi Quỳnh Hoa hoàn toàn lõa lồ trước mặt anh, Từ Thẩm Bình bật lên tiếng trầm trồ trước sự hoàn mĩ và thầnkì của tạo hóa: làn da trắng như tuyết, thân hình nhỏ nhắn, cái cổ caotrắng ngần, hai cánh tay tròn lẳn, hai bầu vú đầy đặn, đôi chân thondài, vòng eo nhỏ, tất cả đều hiện lên hoàn hảo trước mặt anh. Cơ thểQuỳnh Hoa được tạo thành bởi các đường cong hoàn hảo, trưởng thành vàgợi cảm. Trán của Quỳnh Hoa rất đẹp, mịn màng và thông minh, nhìnnghiêng như một cái dấu hỏi; cả người cô trắng nõn nà, không có bất cứvết sẹo nào, bàn tay vuốt lên đó mềm mại và mịn màng; cả cơ thể cô đượcbao bọc bởi làn da mỏng manh, săn chắc; đôi gò bồng đảo nhô cao cùngvòng eo thon nhỏ khiến người ta ngưỡng mộ tới mức đố kị. Giả sử cơ thểcũng có biểu cảm thì đó chính là cảm giác thanh khiết, cao quý và kiêungạo.
Quỳnh Hoa lúc này cảm thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng,lồng ngực tưng tức, một cảm giác bị sỉ nhục chưa từng có khiến cô khôngdám nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Trong Quỳnh Hoa lúc này tràn đầycảm giác sợ hãi, cô không biết tại sao một việc như thế này lại xảy ravới cô? Cô muốn co người lại, nhưng lại bị Từ Thẩm Bình giữ chặt khôngthể cựa quậy. Quỳnh Hoa nắm chặt tay, nín thở, hai bàn chân không ngừngcọ vào nhau. Cô muốn hét lên thật to, nhưng lí trí nói với cô rằng làmnhư vậy sẽ không đem lại tác dụng gì. Cô cảm thấy cả người mình nóngbừng, cô thè lưỡi ra liếm bờ môi khô ráp. Cô cố gắng co thân dưới lại,chống lại sự kích thích ở nơi đó. Tư duy Quỳnh Hoa đang chới với giữamột bên là lí trí và một bên là dục vọng: “Anh ta muốn tìm cái gì? Anhta sẽ làm gì với mình?”
- Tôi… - Quỳnh Hoa vừa định mở miệng ranói thì đã bị Từ Thẩm Bình áp chặt bờ môi mình vào, hôn một cách cuồngbạo. Đây là lần đầu tiên có một cái lưỡi của đàn ông xuất hiện trongmiệng Quỳnh Hoa. Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông trưởng thànhcông khai nói rằng anh ta thích cô. Hai tay Quỳnh Hoa máy móc bấu chặtlấy vai của Từ Thẩm Bình, đầu óc cô nặng nề như vừa bị đánh một cái,trong lòng như bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt. Không biết vì sao, thândưới của cô cứng lên, cứ như thể đã nhịn tiểu lâu ngày. Cô khép chặt hai đùi, run rẩy. Cô nhắm chặt mắt, ngoan ngoãn chấp nhận nụ hôn của TừThẩm Bình.
- Không… không như thế… có được không? - Quỳnh Hoa nói nhỏ. Những lời nói của cô còn chưa dứt đã cảm thấy hai chân bị Từ ThẩmBình dùng sức tách ra, ngay sau đó là một cảm giác đau đớn tưởng chừngnhư có thể chết đi. Nước mắt Quỳnh Hoa lại một lần nữa trào ra. - Đừng,tôi đau. - Quỳnh Hoa cố nén tiếng kêu đau đớn. Từ Thẩm Bình nói:
- Quỳnh Hoa, anh xin lỗi, anh không dừng lại được!
Mười mấy phút sau, từ dưới cơ thể của Từ Thẩm Bình, Quỳnh Hoa đã đi hếtquãng đời làm con gái, chuyển sang cuộc sống của một người đàn bà.
***
Từ Thẩm Bình sau khi đã thỏa mãn dục vọng, bèn buông Quỳnh Hoa ra. QuỳnhHoa ngồi dậy khỏi giường, mái tóc dài mềm mại giờ rối tung, che kín đôibầu ngực lõa lồ. Cô ngồi ở mép giường khóc rấm rứt.
Lúc này Từ Thẩm Bình đưa áo cho Quỳnh Hoa:
- Em mặc quần áo vào trước đi, có chuyện gì thì lát nói sau.
Bản thân anh cũng bắt đầu mặc quần áo, sau khi hai người đã mặc quần áochỉnh tề, Từ Thẩm Bình bế Quỳnh Hoa sang phòng khách ngồi xuống, rót trà cho cô:
- Quỳnh Hoa, bây giờ tất cả đều đã qua rồi, cho dù có hối hận cũng vô dụng thôi. Giờ em có muốn nói gì không?
Quỳnh Hoa lúc này vẫn còn nghẹn ngào:
- Tôi hận anh. Anh chiếm đoạt tôi, hủy hoại sự trong sạch của tôi. Sau này tôi còn làm người sao được nữa?
Từ Thẩm Bình sợ Quỳnh Hoa đang mất cân bằng tâm lí, bèn nịnh:
- Chuyện hôm nay chỉ cần em không nói, anh không nói, làm sao có ai biếtđược. Nếu em thực sự thấy quan trọng như vậy, bỏ ra vài trăm tệ vá lạimàng trinh là xong, có gì đâu mà phải ầm ĩ lên? Chuyện quan trọng là anh đã đồng ý giúp bố em chữa bệnh. Những lời anh đã nói ra hôm nay, chắcchắn anh sẽ thực hiện được, điều này thì em cứ yên tâm đi. Tiền chữabệnh cho bố em có nhiều đến đâu, anh cũng lo được.
Quỳnh Hoa thấy việc đã rồi, Từ Thẩm Bình lại đảm bảo nhiều lần nên không khóc nữa. Từ Thẩm Bình lại dặn dò Quỳnh Hoa:
- Chuyện ngày hôm nay chỉ có hai ta biết thôi nhé. Em về nhà không đượcnói với ai, kể cả bố em, nếu không anh sẽ không thực hiện lời hứa củamình đâu.
- Việc xấu xa như thế này tránh còn không được, làm gì còn mặt mũi nào nói cho người khác nghe?
Từ Thẩm Bình lên phòng ngủ ở trên lầu lấy một vạn tệ đưa cho Quỳnh Hoa:
- Số tiền này em cầm trước đã. Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn như hômnay, anh sẽ tiếp tục cho em tiền. Như vậy tiền chữa bệnh cho bố em đãcó, em thấy như thế được không?
Quỳnh Hoa nhận tiền nhưng khônglên tiếng. Từ Thẩm Bình giúp Quỳnh Hoa lau khô những giọt nước mắt cònđọng trên má rồi đưa cô về nhà.
***
Vương Hãn Đông sau khi ở chỗ Ngũ Lệ về, vội vàng liên lạc với Chương Kiến Quốc, đòi gặp mặtgấp. Lúc này Chương Kiến Quốc đang cùng Từ Thẩm Bình thảo luận về cuộchọp kêu gọi cổ đông tổ chức vào ngày mai, đã có mười mấy tập đoàn vàdoanh nghiệp tỏ ra rất hứng thú với hạng mục công trình đường cao tốclần này. Cuộc họp kêu gọi cổ đông này sẽ xác nhận số cổ phần được mua,thời gian góp vốn và các vấn đề cụ thể khác của các công ty, căn cứ vàonguyên tắc “mạnh được yếu thua”, cuối cùng sẽ xác định công ty nào đượcgóp cổ phần rồi thành lập hội đồng cổ đông lâm thời. Việc này không thểkéo dài được nữa, việc của Vương Hãn Đông cho dù có gấp đến đâu cũngphải chờ Chương Kiến Quốc chuẩn bị xong xuôi cho cuộc họp ngày mai rồimới giải quyết được. Vương Hãn Đông thấy vậy cũng chẳng còn cách nàokhác, trong lúc rảnh rỗi bèn giải quyết luôn chuyện của Ngũ Lệ, như thếvừa chứng tỏ được sự chân thành của mình, thực hiện lời hứa với Ngũ Lệ,cũng là vì giúp cho bản thân sớm có một căn nhà mới để đi đi về về. Nămgiai nhân mà Vương Hãn Đông có trong tay (không bao gồm những người thithoảng vẫn có quan hệ lén lút) đều có tổ ấm riêng, không ai qua lại vớiai. Nhan Lệ và Châu Lệ mặc dù quen biết nhau, nhưng cả hai đều khôngbiết sự thật, hơn nữa cả hai đều nhận được nhiều giúp đỡ về vật chất nên ai cũng vui vẻ, không quan tâm nhiều. Đó chính là chỗ “cao minh” củaVương Hãn Đông khi đối phó với đàn bà. Có điều ngày nào Vương Hãn Đôngcũng phải chạy qua chạy lại giữa sáu người phụ nữ (bao gồm cả vợ mình)mà không để lộ ra sơ sót nào thì quả thật là giỏi, không những tốn côngtốn sức mà riêng việc sắp xếp thời gian cũng đã là cả một vấn đề.
Vương Hãn Đông gọi điện cho trung tâm môi giới nhà đất, nói với họ về yêu cầu và tiêu chuẩn thuê nhà của ông, họ lập tức cung cấp thông tin mấy cănnhà để ông lựa chọn. Có thể tâm lí có mới nới cũ đang tác oai tác quáitrong đầu Vương Hãn Đông nên ông chọn một căn nhà ở gần Ngân hàng ViêmHoàng nhất, như vậy ông có thể tới thăm Ngũ Lệ bất cứ lúc nào. Sau khiđã chọn nhà xong, Vương Hãn Đông lập tức gọi điện cho Ngũ Lệ, bảo cô đưa em gái (trong lòng Vương Hãn Đông đã mặc nhận đó là Lục Lệ) tới tiểukhu Đào Viên xem nhà, đó là một căn nhà hai tầng với 4 phòng ngủ, 2phòng khách, 1 phòng bếp và 2 nhà vệ sinh, nếu họ thấy vừa ý thì thôngbáo cho ông, ông sẽ lập tức bỏ tiền ra thuê, tiền thuê tạm thời là mộtnăm, nếu họ không thích thì có thể chọn một căn nhà khác. Vương Hãn Đông giao quyền quyết định thuê nhà cho Ngũ Lệ là vì muốn để cô vui lòng,cũng là một điểm rất tinh tế của ông khi đối phó với đàn bà. Thực ratrong lòng ông hiểu rất rõ, chắc chắn hai chị em Ngũ Lệ sẽ thích căn nhà đó, bởi vì số tiền thuê 6000 tệ một tháng đã chứng minh được tất cả.Vương Hãn Đông biết rõ rằng tiền thuê căn nhà này không rẻ, nhưng cáiông cần là Ngũ Lệ, cái Ngũ Lệ cần là nhà, bởi vậy chỉ còn cách làm nhưvậy mà thôi.
Vương Hãn Đông không ra khỏi ngân hàng nửa bướcnhưng việc thuê nhà cho Ngũ Lệ đã giải quyết xong. Ông thở phào nhẹnhõm, uống một ngụm trà rồi lại châm một điếu thuốc, lúc này ông cầnbình tĩnh lại để tính toán xem bước tiếp theo ông và Chương Kiến Quốcnên hành động như thế nào. Có người nói tham quan ô lại kiếm được tiềndễ, nhưng cũng có lúc họ cảm thấy sợ hãi và đau đầu.
Thời giancòn lại của buổi sáng, Vương Hãn Đông dùng để lên kế hoạch “phát tài”cho mình và Chương Kiến Quốc. Phương án sách lược của Vương Hãn Đông hôm nay có hai phần, phần thứ nhất là việc vay vốn của Ngũ Văn Hổ. Ôngkhông còn cách nào khác là cho Ngũ Văn Hổ vay vốn, khoản tiền này khôngcho vay không được, nếu không giấc mơ về cái chức cục phó Cục Giao thông của ông sẽ khó có thể thành sự thật, vấn đề thứ hai là làm thế nào đểgiở thủ đoạn ra trong việc xin phê chuẩn cho vay khoản vốn này, để đơnxin vay vốn được tổng ngân hàng chấp nhận. Tiếp theo đó là làm thế nàođể nói với Chương Kiến Quốc rằng khoản phí bảo lãnh cho vốn vay của NgũVăn Hổ chỉ có 6%. Thứ nhất, tiền phí ít quá thì trong lòng họ không vui; thứ hai là nếu thu nhiều quá thì sợ Ngũ Văn Hổ nói xấu ông trước mặtNgũ Văn Long, Ngũ Văn Long mà gây khó dễ thì người thiệt hại cuối cùngchỉ là ông, bởi vậy lúc nói chuyện với Chương Kiến Quốc, chỉ có thể nóiqua loa cho xong. Còn về việc làm thế nào để lừa tổng ngân hàng thìkhông phải là việc khó đối với Vương Hãn Đông, về việc làm giả chứng từ, có thể nói ông đã vô cùng thành thục, đơn giản tới mức chỉ cần tìm mộtngười chuyên làm giả giấy tờ làm giúp một tờ giấy chứng nhận sử dụng đất là được. Trong tài liệu vay vốn gửi lên tổng ngân hàng chỉ yêu cầu bảnphô tô của giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, người của tổng ngân hàngvừa không nhìn kĩ, mà cũng không buồn quan tâm xem nó là thật hay giả,việc này thì hoàn toàn có thể yên tâm.
Phần thứ hai nằm trong kếhoạch của Vương Hãn Đông là dự án vay vốn của công ty đường cao tốc. Kếhoạch của ông là: Bước thứ nhất bảo Chương Kiến Quốc nâng cao tiền đảmbảo công trình của chủ thầu công trình đường cao tốc thành phố, ép họphải gặp khó khăn với tiền vốn lưu động, một khi nhà thầu đã thiếu vốn,đương nhiên sẽ phải tìm ngân hàng để vay vốn, có khoản vay vốn của nhàthầu thì đương nhiên sẽ có cơ hội làm ăn cho công ty bảo lãnh. Thế nàygọi là tự tạo thời cơ. Bước thứ hai là nhân cơ hội đó nâng cao mức phíbảo lãnh, như vậy không sợ nhà thầu không ngoan ngoãn nghe lời nữa. Nếutrong số họ có ai có gan dám mặc cả, toàn bộ công trình mà họ thầu sẽ bị đóng băng. Bước thứ ba là trong cuộc họp kêu gọi cổ đông ngày mai, nóiChương Kiến Quốc yêu cầu các cổ đông phải góp vốn ngay lập tức, nhữngdoanh nghiệp nhất thời không thể lấy ra được một khoản tiền lớn tấtnhiên sẽ phải tìm tới ngân hàng vay vốn, như thế chẳng phải công ty bảolãnh lại có mối làm ăn? Nghĩ tới điều cuối cùng này, Vương Hãn Đông mỉmcười đắc ý, đứng lên đi vài bước quanh phòng làm việc, vừa đi vừa nhảkhói thuốc, nhìn từng vòng khói từ miệng mình bay ra, lúc đầu là nhữngvòng nhỏ, rồi lớn dần lên, lớn dần lên. Ông cảm thấy khói thuốc cũnggiống như kế hoạch của ông, sẽ từng bước tóm chặt một lũ nhà thầu, doanh nghiệp và cả Ngũ Văn Hổ vào trong đó.
Vào lúc Vương Hãn Đôngđang say mê với viễn cảnh tươi đẹp của mình thì điện thoại của Ngũ Lệgọi tới. Cô nói cô và em gái đã cùng nhau đến thăm căn nhà đó, hai chịem đều rất thích nói ông nhanh chóng kí hợp đồng thuê nhà. Vương HãnĐông lập tức gọi điện thoại cho trung tâm môi giới nhà đất, trung tâmhứa ngày mai sẽ hoàn thành mọi thủ tục thuê nhà, nhưng chi phí môi giớilà một tháng tiền thuê căn nhà. Vương Hãn Đông vốn dĩ không bao giờ keokiệt trong chuyện tiền nong nên đồng ý ngay với yêu cầu của họ. Ông xinsố tài khoản ngân hàng của trung tâm rồi sau vài cú click chuột trên máy tính, số tiền 7,8 vạn tệ đã được chuyển vào tài khoản của trung tâm.Gửi tiền xong, Vương Hãn Đông gọi điện nói với Ngũ Lệ: Tiền đã đượcchuyển tới trung tâm môi giới, tổng cộng là 7,8 vạn tệ, bao gồm một nămtiền thuê nhà và 6000 tệ tiền phí môi giới, nói Ngũ Lệ mua một chai rượu ngon và mấy món nhắm, tối nay ông sẽ tới với hai chị em. Ngũ Lệ nhanhnhẹn đồng ý. Gọi điện thoại xong, Vương Hãn Đông giống như một vị tướngquân vừa đánh thắng trận, vui vẻ cười lớn, không hề che giấu sự thíchthú của mình khi đã nắm được cả đôi chị em song sinh trong tay.
***
Chương Kiến Quốc và Từ Thẩm Bình thảo luận với nhau suốt cả buổi sáng, cuốicùng cũng đã giải quyết xong các vấn đề có liên quan tới cuộc họp ngàymai. Chương Kiến Quốc giao cho Từ Thẩm Bình hai việc buộc phải hoànthành trong buổi chiều: Thứ nhất là gọi điện thoại cho những đơn vị,doanh nghiệp của thành phố để thông báo cho họ về thời gian và địa điểmtổ chức cuộc họp của ngày mai, thứ hai là Từ Thẩm Bình sẽ đại diện choCục Giao thông, tiếp đón những đại diện doanh nghiệp ở tỉnh ngoài tớitham gia cuộc họp kêu gọi cổ đông lần này, sắp xếp cho họ chỗ ăn chỗ ở.Tối hôm đó, Chương Kiến Quốc sẽ đích thân thết tiệc mời tất cả các đạidiện cổ đông. Sau khi sắp xếp xong công việc buổi chiều, Chương KiếnQuốc gọi điện thoại hẹn Vương Hãn Đông hai giờ chiều gặp nhau ở phòngkín trên tầng 10 của khách sạn Giả Nhật.
1 giờ chiều, Chương Kiến Quốc đã tới tầng 10 của khách sạn Giả Nhật. Thường Di Nhân rảnh rỗi nên có thói quen ngủ trưa. Chương Kiến Quốc lấy chìa khóa mở cửa đi vào, cô mới tỉnh dậy vì tiếng động. Cô không biết cục trưởng tới phòng mình vào buổi trưa, líu ríu bật dậy. Chương Kiến Quốc thấy vậy vội vàng giữ vaiThường Di Nhân lại, ra hiệu cho cô không cần phải dậy:
- Gần đâyanh có nhiều việc ở cục phải xử lí, bận tới mức không thoát ra được,nhưng trong lòng anh lúc nào cũng nhớ tới em, lúc nào cũng muốn đượccùng em ân ái. Hai giờ chiều nay anh hẹn giám đốc Vương ở đây nóichuyện, vừa vặn tạo thêm cơ hội cho chúng ta, bởi vì anh muốn dành choem một ngạc nhiên nho nhỏ nên mới tới mà không gọi điện thoại trước.
Chương Kiến Quốc vừa nói vừa cởi quần áo, cởi quần áo xong bèn chui vào chăncủa Thường Di Nhân. Thường Di Nhân và Chương Kiến Quốc là người tình đãlâu năm, thêm vào đó là cô cũng cô đơn đã nhiều ngày, sinh lí cũng cónhững nhu cầu bình thường, bởi vậy rất ngoan ngoãn phối hợp với ông. Hai người ôm ấp nhau một hồi, sau đó bắt đầu làm cái việc mà cả hai đềukhông ai thấy xấu hổ.
Chương Kiến Quốc không dám làm lỡ việc củabuổi chiều, nửa tiếng đồng hồ sau đã vội vàng ngồi dậy mặc quần áo.Thường Di Nhân cũng vội vàng dậy theo, tiện tay chỉnh lại ga giường, rồi lại vào nhà vệ sinh trang điểm lại gọn gàng, sau đó mới đi ra cùngChương Kiến Quốc. Chương Kiến Quốc thấy trên mặt Thường Di Nhân vẫn cònvết đỏ, bèn nói:
- Em ngồi xuống uống trà, nghỉ ngơi một lát. Chờ vết đỏ trên mặt bớt rồi thì sang chỗ Nhan Lệ ngồi, Nhan Lệ “cáo” lắm,đừng để cô ta có chuyện để nói trước mặt Vương Hãn Đông. Vương Hãn Đônghai giờ sẽ tới, anh và ông ta bàn chuyện xong sẽ đi, lúc nào đi anh sẽgọi điện cho em.
Thường Di Nhân nghe Chương Kiến Quốc nói thế, trong lòng không vui:
- Nhan Lệ mà cũng có tư cách để nói chuyện của người khác sao? Cô tachẳng nhìn lại mình xem, lúc đầu thì đi theo Vương Hãn Đông, nhưng rồiVương Hãn Đông lại vứt cô ta cho Từ Thẩm Bình như vứt một đôi giày rách, tiện nhân!
Cô uống mấy ngụm trà rồi giận dỗi bỏ xuống lầu, xem ra chắc chắn hôm nay cô sẽ không tới chỗ Nhan Lệ rồi.
***
Thường Di Nhân vừa mới đi thì Vương Hãn Đông đã tới. Chương Kiến Quốc đã phasẵn một ấm trà Long Tỉnh ngồi chờ, Vương Hãn Đông vừa ngồi xuống, haingười lập tức nói vào chủ đề chính. Trước tiên Chương Kiến Quốc thôngbáo cho Vương Hãn Đông về tình hình chuẩn bị cuộc họp kêu gọi cổ đônglần thứ nhất của Cục Giao thông được tổ chức vào ngày mai, Vương HãnĐông cũng nói sơ qua cho Chương Kiến Quốc nghe về việc hôm qua mình gặpNgũ Văn Hổ như thế nào. Hai người đối diện với hai cơ hội lớn trong cuộc đời, lúc này cảm thấy rất hưng phấn, tràn đầy nhiệt tình, quyết tâmkhông để cho cơ hội phát tài lần này trượt khỏi tay.
Chương Kiến Quốc chờ Vương Hãn Đông nói xong bèn hỏi:
- Khoản vay vốn của Ngũ Văn Hổ anh định giải quyết như thế nào? Việc nàycó mối quan hệ trực tiếp tới việc điều động công tác của anh đấy!
- Ngũ Văn Hổ ép tôi làm việc này cũng là vì lấy chuyện điều động ra uyhiếp tôi. Có điều ai chơi ai thì phải xem ai là người cười đến cuối cùng đã. Tôi không quan tâm có việc điều động công tác hay không, cho dù vềphương diện nào thì đây cũng là cơ hội cuối cùng của hai chúng ta trướckhi tôi rời khỏi Ngân hàng Viêm Hoàng.
Sau đó Vương Hãn Đôngtrình bày kế hoạch làm giả giấy tờ của mình, Chương Kiến Quốc vừa nghevừa gật gù khen hay, ông hỏi Vương Hãn Đông:
- Việc thu phí bảolãnh cho Ngũ Văn Hổ, anh thấy bao nhiêu là hợp lí? Mảnh đất mà Ngũ VănHổ lấy được rất có giá, nếu rẻ quá thì bằng cho không hắn ta. 12% cóđược không?
Trước đó Vương Hãn Đông đã đồng ý với Ngũ Văn Hổ là tiền bảo lãnh chỉ là 6%, bởi vậy nói:
- Nể tình Ngũ Văn Long nên bớt đi một chút! Tôi thấy khoảng 6% là đượcrồi, đòi nhiều quá là không nể mặt Ngũ Văn Long, mọi người đều khôngvui. Huống hồ sau này chúng ta còn có lúc phải nhờ vả ông ta, anh nói có phải không?
Chương Kiến Quốc nghĩ, việc vay vốn toàn bộ đều phải nhờ Vương Hãn Đông, ý kiến của ông ta vô cùng quan trọng, không cần vìmột việc nhỏ như thế này mà tranh luận mãi không thôi, hơn nữa 6% của300 triệu mà Ngũ Văn Hổ vay tính ra cũng là 18 triệu, cũng đủ để haingười chia nhau rồi:
- Nếu anh cảm thấy 6% hợp lí thì cứ lấy 6%vậy. Ngũ Văn Long và Ngũ Văn Hổ lần này nhận ơn huệ của anh rồi! Một câu nói của anh đã giúp họ bớt được 18 triệu.
Vương Hãn Đông đươngnhiên nhận ra ý của Chương Kiến Quốc trong câu nói đó, không phải NgũVăn Long nhận ơn huệ của tôi mà là tôi nhận ơn huệ của cục trưởng anh.Ông chỉ nói:
- Chúng ta có tiền cùng kiếm mà!
Vương Hãn Đông nói xong, bật cười hai tiếng, sau đó hỏi Chương Kiến Quốc:
- Đối với việc xây dựng đường cao tốc thành phố, công ty anh định thế nào?
- Công ty Kiến thiết đường cao tốc tôi giao toàn bộ cho Từ Thẩm Bình loliệu. Sau khi công ty thành lập, tôi định để cho cậu ta làm tổng giámđốc.
- Chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị, anh có kế hoạch gì?
- Hiện nay công ty vẫn còn đang trù bị, bao giờ công ty chính thức đi vào hoạt động rồi tùy cơ hành sự! Anh có ý gì không?
Vương Hãn Đông không để lỡ thời cơ, lập tức nêu ra kế hoạch của mình:
- Bây giờ làm việc gì cũng đề cao ý thức vượt trội. Trong việc trù bị cho Công ty Kiến thiết đường cao tốc thành phố, tôi phát hiện ra một cơ hội làm ăn… - Sau đó ông trình bày cho Chương Kiến Quốc nghe tỉ mỉ về kếhoạch mà mình đã nghĩ ra, Chương Kiến Quốc nghe xong, luôn miệng khenhay, thi thoảng lại thêm vào một chữ “được”. Hai người thảo luận gần một tiếng đồng hồ, hoàn thiện thêm nhiều chi tiết trong kế hoạch của VươngHãn Đông. Sau khi hai người cho rằng kế hoạch này có thể thực hiện đượcbèn kết thúc cuộc “họp” ngày hôm nay, sau đó họ quay về làm phần việccủa mình. Hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi này, họ để lại trong phòng ThườngDi Nhân một gạt tàn đầy đầu lọc thuốc lá, đồng thời cũng tìm ra cho mình cơ hội kiếm được hàng mấy chục triệu tệ. Từ trên người họ, người ta cóthể hiểu được câu danh ngôn mà Henry Luce từng nói: “Thương nhân chắcchắn được coi là nghề nghiệp vĩ đại nhất”.
***
Vương HãnĐông từ khách sạn Giả Nhật đi ra, về thẳng Ngân hàng Viêm Hoàng, ông gọi điện thoại cho Ngũ Văn Hổ, bảo ông ta nhanh chóng chuẩn bị tài liệu xin vay vốn và gửi tới ngân hàng. Đương nhiên ông cũng không quên nhắc nhở:
- Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất giả phải tìm người nào có tay nghềtốt, đừng làm sai lệch quá, nếu không không qua được thì ông đừng tráchtôi không giúp đỡ.
Ngũ Văn Hổ luôn miệng đồng ý, đảm bảo sẽ không làm hỏng chuyện.
Vương Hãn Đông cúp điện thoại, nhìn đồng hồ đã là hơn năm giờ, đã tới lúc ông phải đi tới chỗ của Ngũ Lệ. Trước tiên ông gọi điện thoại cho Ngũ Lệ,xác định là hai chị em đã chuẩn bị đầy đủ cơm rượu, đang chờ ông tới rồi mới vui vẻ lái xe tới điểm hẹn.
Tiểu khu Đào Viên là một trongnhững khu biệt thự cao cấp của thành phố, giá tiền của một căn nhà ởđây, mỗi mét vuông phải tới 1,6 vạn tệ. Những người có nhà trong khu này đều là các nhà kinh doanh hoặc quan chức chính phủ, có thu nhập khôngthấp. Tiểu khu này nằm ở giữa trung tâm nhưng cây cối tươi tốt, mát mẻ,không khí trong lành và yên tĩnh, đúng là một nơi ở tốt.
VươngHãn Đông lái xe vào thẳng tiểu khu Đào Viên, đậu xe dưới tầng hầm rồivào thang máy đi lên tầng 12A. Tầng 12A là tầng thứ 13 của tòa nhà. Cácnhà kinh doanh vì du nhập quan niệm văn hóa “số 13 là một con số khôngmay mắn” của người phương Tây nên đổi tầng 13 thành 12A, chứng tỏ rằngmình hòa nhập với thế giới.
Vương Hãn Đông gõ cửa phòng 12A01,hai chị em Ngũ Lệ như hai con bướm, nhào ra đón ông. Hai chị em đều mặcáo len bó sát người cùng một cái quần bò màu xanh, đường cong của haingười lộ rõ sau làn áo, tràn đầy sức sống và sự quyến rũ. Chỉ có điềuchiếc áo len của Ngũ Lệ màu ngọc bích, còn của Lục Lệ là màu xanh lục.
Vương Hãn Đông còn chưa kịp đóng cửa đã ôm chầm lấy hai chị em. Hai người giả vờ đẩy ông ra nhưng ngay sau đó lại như hai con chim, bám chặt lấy ông. Vương Hãn Đông ôm họ đi vào phòng khách, dùng chân đóng cửa lại, ôngkhông nhịn nổi lại hôn lên má hai chị em, hai chị em cũng đáp lại tìnhcảm của Vương Hãn Đông bằng hai nụ hôn thật kêu. Cách làm của họ rất phù hợp với câu nói của người xưa: Có đi có lại mới toại lòng nhau.
Ba người ôm nhau đi vào phòng khách rồi phòng ăn. Trên chiếc bàn hình chữnhật dài đã bày đầy thức ăn, chắc chắn là Ngũ Lệ đã chuẩn bị rất côngphu cho bữa tiệc này. Người thành phố này rất thích ăn thịt vịt, mỗi năm họ phải tiêu thụ tới hàng triệu con vịt. Bởi vậy trong các bữa ăn, ítkhi thiếu được mấy món như vịt rang muối, đầu vịt… Ngoài ra còn nhiềumón nữa như cá sốt chua ngọt, thịt anh đào, xương sườn Vô Tích, tômchiên giòn, kim chi… Một chai rượu nho Trương Dụ được cất trong hầm mười năm đã mở nắp, ba cái ly đế cao cùng dụng cụ ăn được đặt ngay ngắn trên bàn. Vương Hãn Đông vừa nhìn đã biết chắc chắn Ngũ Lệ là người đảmđang, biết thu vén nhà cửa.
Hai chị em thoát ra khỏi vòng tay của Vương Hãn Đông, mời ông về chỗ ngồi. Ngũ Lệ rót rượu cho ba người rồibắt đầu nâng ly chúc mừng. Trước tiên họ ôn lại kiểu “ba vòng”, bởi vìhai chị em đều mặc áo len nên tạm thời không thể chúc rượu kiểu “xuyêntâm liên” được. Hai chị em đều lần lượt cùng Vương Hãn Đông “Coca cola”.
Rượu nho Trương Dụ ủ mười năm quả là rượu ngon. Rượu ngon cũng giống nhưtình yêu, đều khiến người ta ngây ngất. Rượu ngon cùng với tình yêu đẹpmới là sự hưởng thụ hoàn hảo. Nhưng lúc này rượu ngon như bạn đồng hànhvới dục vọng, chỉ đóng vai trò là người “môi giới tình dục”, quả là oanuổng cho chai rượu!
Sau ba tuần rượu, mọi người cùng dùng thứcăn. Ngũ Lệ cầm một cái đầu vịt đưa lên miệng ăn nhỏ nhẹ. Ngũ Lệ là congái Đông Bắc, tới thành phố này đã nhiều năm, thích nhất là ăn đầu vịtkhi uống rượu. Cô nói:
- Uống rượu và ăn đầu vịt là hợp nhất, lúc này đầu vịt có một mùi vị rất đặc biệt. Mùi vị này không nói được thành lời, chỉ có người ăn mới cảm nhận được.
Vương Hãn Đông thấy Ngũ Lệ hiểu nhiều về văn hóa ẩm thực, bèn nổi hứng:
- Tôi ra một vế đối trên cho Ngũ Lệ, chủ đề là em ăn đầu vịt. Nghe kĩ nhé: “Nha đầu khang nha đầu, nha đầu hiềm nha đầu hàm”.(1)
Vương Hãn Đông đã đánh giá quá cao tài trí của Ngũ Lệ. Những người thông hiểu văn hóa ẩm thực chưa chắc đã giỏi các văn hóa khác, huống hồ Ngũ Lệ chỉ là một cô gái ham ăn, nói rằng cô hiểu văn hóa ẩm thực e vẫn còn quásớm. Ngũ Lệ nghĩ một hồi lâu nhưng không tìm ra đáp án.
Lục Lệ ngồi cạnh chờ đợi sốt cả ruột, bèn hỏi:
- Giám đốc Vương đừng đùa nữa, vế dưới là gì?
Vương Hãn Đông chậm rãi nói:
- Vế dưới là “Đồng tử đả đồng tử, đồng tử lạc đồng tử lạc”(2). Thành phốmình đi đâu cũng thấy trồng cây ngô đồng, hai em không nghĩ ra hả?
Vương Hãn Đông nói tiếp:
- Câu đối trên các em không hiểu, vậy thì tôi kể cho các em một chuyện. - Ông ho một tiếng, lắc đầu nói. - Ngày xưa có một thái giám… - một lúclâu vẫn không nói tiếp.
Hai chị em tò mò nhìn ông, Ngũ Lệ hỏi dồn:
- Ông nói mau đi, dưới là gì?
- Không có gì. - Vương Hãn Đông mở lớn mắt, quan sát phản ứng của hai chị em.
Lúc này hai chị em mới vỡ lẽ ra, bật cười lớn. Ngũ Lệ đi tới trước mặt Vương Hãn Đông, cười cười:
- Ông xấu thật!
Vương Hãn Đông cười rung cả người:
- Bên dưới thái giám không có gì, việc gì em phải lo? Có phải là tôi không có gì đâu.
- Bên dưới ông mà không có gì là tốt nhất. Bọn đàn bà chúng em đỡ phải chịu khổ.
- Đàn bà chịu khổ? Đàn ông kiếm tiền, đàn bà tiêu tiền mà còn chịu khổ? Làm đàn ông có dễ không?
Lục Lệ chen vào:
- Đàn ông trong thiên hạ nuôi vợ nuôi con không dễ gì, nhưng đàn ông làm quan lại là chuyện khác.
Vương Hãn Đông hỏi ngược lại:
- Tại sao?
- Đàn ông làm quan đều thuộc tầng lớp cao trong xã hội, được hưởng nhiềuưu đãi: tiền lương cao, được ở nhà rẻ như cho không, dùng xe nhà nước do nhà nước trả tiền, ăn uống đều có người chi trả, ai mà không muốn được ở trong cái giai cấp này chứ?
Vương Hãn Đông nhất thời không tìm ra lí do để phản bác lại Lục Lệ, đành nói lảng:
- Tôi không nói với em nữa, uống rượu đi. Đàn bà cũng có hai cái miệng!Một cái ăn cơm, một cái ăn người, mau uống rượu đi rồi tôi cho các em ăn người. Tôi tự mình đưa dê vào miệng cọp đấy nhé!
Ba người lạiuống hết số rượu trong ly. Vương Hãn Đông là người đầu tiên vào nhà vệsinh tắm gội, hai chị em đi sát theo sau. Sau khi tắm xong, ba người ômnhau lên giường…
Ba người lăn lộn trên giường khiến trời đất tốităm, “quỷ khóc thần sầu”, quả thật như một bãi chiến trường. Vương HãnĐông lần lượt “chinh chiến” với hai chị em, cuối cùng trở tay không kịp, phải chấp nhận bại trận. Ông như một con lợn béo sắp chết, nằm trêngiường thở dốc. Ngũ Lệ vẫn còn chưa thỏa cơn dục vọng, vẫn muốn tiếp tục nhưng Vương Hãn Đông không thể chống đỡ nổi nữa, chỉ đành giương cờtrắng đầu hàng:
- Hôm nay không được nữa rồi! Hai em định giếtchết tôi sao! Ngày mai tôi một đối một với hai em, để xem tôi “tiêudiệt” hai em như thế nào!
Ngũ Lệ nói lại:
- Giám đốc Vương là con vịt ba cân nhưng có tới hai cân miệng.
- Thế là ý gì?
Ngũ Lệ cười lớn:
- Là già mồm.
Lục Lệ cũng phụ họa theo:
- Em thấy giám đốc Vương là Quan Công bán đậu phụ, người cứng nhưng hàng không cứng!
Đây là lần đầu tiên trong đời, Vương Hãn Đông bị đàn bà đánh bại ở trên giường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]